Hậu phương vững chắc, chỉ cần nằm thắng - Ngoại truyện 1.4
Cập nhật lúc: 2024-06-19 20:38:21
Lượt xem: 284
14.
Sau khi bệnh dịch ở thị trấn nhỏ được giải quyết, ta đưa Tiểu Tiểu trở về kinh thành.
Không ngờ ngay khi về đến nhà, ta đã nghe phụ thân nói rằng có dịch bệnh xuất hiện ở kinh thành và các thành trấn lân cận.
Ta lại lập tức dẫn Tiểu Tiểu đi giúp Tần Dịch xử lý dịch bệnh ở các thành trấn xung quanh.
Liên tục di chuyển trong nhiều ngày, đến cả nam nhân như ta còn có chút không chịu nổi nhưng Tiểu Tiểu không hề phàn nàn một tiếng.
Đến bất cứ một thành trấn nào, nàng ấy đều cẩn thận hướng dẫn các quan viên và đại phu địa phương phương pháp phòng ngừa và điều trị dịch bệnh.
Dù họ có hỏi gì nàng ấy đều không ngại phiền toái, giải thích cặn kẽ từng chút một.
Trong cơ thể nhỏ bé đấy tràn ngập năng lượng.
Nhưng bất ngờ là dịch bệnh đã lắng xuống lại bắt đầu bùng phát trở lại. Chúng ta đã không thể dự đoán được việc này.
Sau này, Tần Dịch đã tra ra được là do Tần Bạch phái người đi lây lan mầm bệnh khiến dịch bệnh bùng phát lần thứ hai, hắn không muốn thanh danh của Tần Dịch được đẩy cao lên nữa.
Lần đầu tiên ta nghe được một lý do hoang đường, ích kỷ như vậy, ta đã không thể tin được.
Hắn là hoàng đế!
Mấy vạn con người này đều là thần dân của hắn, dù hắn không thương họ như con nhưng cũng không thể coi khinh đến mức này, so lòng nhân từ hắn còn thua xa tiên đế vạn dặm. Loại người này không xứng đáng làm hoàng đế.
Thù mới hận cũ cùng nhau tính, Tần Dịch và ta quyết định tạo phản.
15.
Vào ngày tạo phản, lần đầu tiên Tiểu Tiểu không nghe lời ta. Dù ta có nói gì đi chăng nữa hay dùng cái gì lừa gạt thì nàng ấy đều muốn đi cùng ta.
Ngày hôm đó, ta nhìn chằm chằm vào mắt nàng ấy và cuối cùng cũng đã nhìn thấy thứ mà ta muốn thấy.
“Tại sao nàng lại muốn đi theo ta?” Ta hỏi.
“Nếu ngươi xảy ra chuyện gì thì những đồ vật sau này ta muốn không có ai đưa đến nữa” Nàng ấy nhìn ta và nói.
“Trong lòng nàng…” Ta ngập ngừng nói.
Tiểu Tiểu ngước mắt lên nhìn ta khó hiểu, đáy mắt trong veo.
Lời chưa dứt ta đã đánh nàng bất tỉnh.
Ít nhất ta khẳng định được một điều, trong lòng nàng ấy có ta nhưng có lẽ chưa ai dạy nàng ấy về tình yêu nên nàng ấy cái gì cũng không hiểu.
Không phải vội, như thế này ta cũng đã rất vui vẻ rồi.
Chuyện hôm này tất nhiên là đại thành!
Tất nhiên ta cũng bị thương chút da lông khi trở về gặp nàng.
16.
Việc lớn đã thành!
Ta cũng...xong rồi.
Sau khi trời sáng, ta sai thuộc hạ của Tần Dịch đến đón Tiểu Tiểu, mẫu thân và muội muội.
Ta tìm được một cung điện cũng khá sạch sẽ, vừa ngồi uống xong một bầu rượi thì Tiểu Tiểu đã tới rồi.
“Thấy không, ta vẫn khỏe mạnh mà?” Ta quay lại nhìn nàng ấy và nói.
Tiểu Tiểu nhìn ta, lời nói nghẹn lại nhưng trong mắt tràn đầy tức giận.
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn vì được ta nuôi nấng mấy tháng đã có chút thịt của nàng ấy, ta cảm thấy rất hạnh phúc.
Nhưng ta bước tới với một khuôn mặt còn vương chút kinh hoảng.
“May mắn ta và người đều còn sống.”
“Nàng không biết hôm qua nguy hiểm như nào đâu, thật may là nàng không đi theo nếu không ta sẽ phân tâm mà khiến chúng ta đều bị thương.”
Ta lén lút vẫy tay cho thuộc hạ lùi xuống, còn thuận tiện giúp ta đóng cửa. Ta bước đến ôm Tiểu Tiểu vào lòng. Thân thể nàng ấy chợt đơ ra.
“Ta còn sống, Tiểu Tiểu, ta còn sống” Ta run run nói.
Thân thể Tiểu Tiểu rất nhanh mềm lại, nàng nâng đôi tay bé nhỏ vỗ lưng ta, xoa dịu tâm trạng của ta.
“Đêm qua, khi ở giữa ranh giới của sự sống và cái c..hết, ta chợt hiểu ra rất nhiều điều, ta cũng sợ có những điều sẽ trở nên quá muộn nếu không nói ra.”
Ta buông Tiểu Tiểu ra, nhìn vào mắt nàng, nghiêm túc hỏi: “Nàng có bằng lòng ở bên cạnh ta không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/hau-phuong-vung-chac-chi-can-nam-thang/ngoai-truyen-1-4.html.]
Nàng có chút bối rối nhìn ta.
“Không sao đâu, nếu nàng không đồng ý thì cũng không sao” Ta thất vọng nói, thẫn thờ đi nhặt thanh kiếm đẫm m..áu trên mặt đất lên, trong mắt không còn sức sống.
“Không phải, ta đồng ý” Tiểu Tiểu vội vàng chạy lại đỡ ta.
“Thật sao? Ta không muốn cưỡng ép nàng. Nàng thực sự muốn sao? Nàng vui vẻ ta mới vui vẻ.”
“Ta bằng lòng mà” Tiểu Tiểu vội gật đầu đáp.
Ta thả thanh kiếm xuống và ôm lấy nàng. Thiếu chút nữa ta đã không kìm chế được, nàng thực sự quá đáng yêu.
Lúc nàng dựa đầu vào n.g.ự.c ta, mắt ta có chút chua xót, ôm nàng chặt thêm một chút. Khi nàng bị lây nhiễm dịch bệnh ở thành nhỏ phía nam, có trời mới biết ta đã sợ hãi như thế nào. Cuối cùng nàng cũng đã trong vòng tay của ta.
17. Châm cứu
Vào đêm trước đại hôn của Tần Dịch và Vân Khanh, Tiểu Tiều đột nhiên xông vào phòng ta, trong tay cầm một cây ngân châm sắc bén.
“Tiểu Tiểu, tìm phu quân có chuyện gì sao?” Ta lặng lẽ bước về cửa hai bước, trên mặt bình tĩnh hỏi.
“Phu quân? Ồ, chúng ta chỉ mới đính hôn. Việc hôn nhân còn không biết có thành hay không đâu” Nàng lạnh lùng đi tới dí ngân châm vào cổ ta.
Sư phụ của Tiểu Tiểu là quỷ y, hành tung không rõ, nên ta và Tiểu Tiểu mới chỉ đính hôn, chưa cử hành hôn lễ. Phải đợi tìm được sư phụ của nàng và thông báo cho ông ấy biết thì Tiểu Tiểu mới bằng lòng tổ chức lễ cưới. Ta tôn trọng quyết định của nàng.
Nếu không sao có thể để thằng nhãi Tần Dịch dẫn đầu kết hôn trước ta được.
Rõ ràng là ta chinh phục được thê tử trước nhưng cuối cùng hắn lại động phòng hoa chúc trước, vẫn là lấy muội muội của ta.
“Chàng đang nghĩ cái gì? Nói mau, ngày tạo phản có phải chàng diễn xuất lừa ta hay không? Cây ngân châm đ.â.m nhẹ xuống làm ta thấy hơi nhói ở cổ.
“Ai ôi!!! Nương tử, nàng đ.â.m vào động mạch chủ của ta rồi” Ta lui ra phía sau hai bước ôm cổ ngã xuống đất.
“Không có khả năng…ta rất cẩn thận” Tiểu Tiểu lo lắng quỳ xuống nhìn ta.
"Chàng đang nghĩ gì vậy? Nói cho ta biết, chàng đã chơi ta vào ngày tạo phản à?"
Khi mở tay ta ra thấy phần cổ của ta vẫn còn nguyên vẹn, nàng càng tức giận hơn.
“Chàng lại đùa giỡn ta?” Nói xong nàng lại một lần nữa cầm lấy ngân châm nhưng do quá vội vàng mà đánh rơi nó ở giữa hai chân của ta.
“Nương tử, đây không phải là ý hay đâu”
Ta lập tức đứng dậy cầm lấy cây ngân châm của nàng cất đi.
Nếu biết trước sẽ thế này ta đã không tặng nàng bộ ngân châm làm quà, dù có tặng cũng không tặng đồ vật nguy hiểm như vậy. Thiếu chút nữa hủy hoại hạnh phúc nửa đời còn lại của chúng ta.
Tiểu Tiểu lại muốn rút một cây ngân châm khác từ thắt lưng của nàng, ta nhanh chóng bước tới ôm lấy và khóa tay của nàng lại.
“Nương tử, nàng nghe ta giải thích. Ta không cố ý lừa nàng, chính là ta thực sự thấy sợ hãi, nàng đối với y thuật độc thuật gần như là quá si mê, thậm chí vì tìm phương thuốc trị dịch bệnh mà dấn thân vào nguy hiểm, ta không dám đánh cược. Khi đó ta đã nghĩ có lẽ ta nên sớm cho nàng biết tình cảm của ta, nếu trong lòng nàng có ta thì khi gặp lại tình huống tương tự sẽ có chút vướng bận và sẽ không hành động theo cảm tính nữa” Ta cố gắng hết sức giải thích nhưng khi cúi đầu nhìn vào mắt nàng, vẫn rất lạnh lùng.
“Chàng đánh giá mình cao quá rồi, sau này gặp lại tình huống như thế ta vẫn sẽ hành động theo cảm tính.”
Ta:…
Sao mềm cứng nàng ấy đều không thích vậy?
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
“Ta biết trong lòng nàng có oán khí, ta sai rồi” Ta nhìn nàng ấy chằm chằm, ánh mắt vô cùng chân thành.
Ánh mắt nàng ấy hơi dịu đi. Thấy thế, ta có chút tự tin.
“Hôm nay Khanh nhi xuất giá, sau khi muội ấy rời khỏi nhà ta chỉ còn có một thân một mình” Ta nói một cách buồn bã.
Tiểu Tiểu nhìn ta với ánh mắt “đầu óc chàng bị hỏng rồi”
“Trong mắt phụ thân chỉ có mẫu thân và muội muội, trong mắt mẫu thân chỉ có muội muội cùng phụ thân, khi muội muội rời đi trong mắt họ chỉ có lẫn nhau, chỉ có ta cô độc một mình. Tiểu Tiểu, ta chỉ có nàng. Từ nhỏ nàng đã một mình bước chân vào giang hồ nên chắc chắn nàng biết được cảm giác cô độc nó khó chịu như thế nào đúng không?”
Ánh mắt Tiểu Tiểu có chút xúc động, nhưng chỉ nhìn ta không nói lời nào.
“Đừng rời bỏ ta được không? Ta sẽ không bao giờ lừa gạt nàng nữa. Nếu không phải vì quá muốn giữ nàng bên cạnh ta đã không làm ra hạ sách này. Ta sai rồi”
Ta cúi đầu dựa vào cổ nàng, một giọt nước mắt nóng hổi từ khóe mắt rơi xuống trượt qua tai của nàng. Thân thể Tiểu Tiểu hơi cứng đờ.
Một lát sau, nàng từ từ giơ ta lên ôm lấy ta và nói: “Được”
Ta hơi nhếch khóe môi lên. Còn không đợi ta bật cười thì Tiểu Tiểu đã đẩy ta ra.
“Được cái đầu của chàng! Tám tuổi ta đã xuất sư, một mình bước chân vào giang hồ, hai chữ “cô độc” viết như thế nào ta còn không biết, ở một mình rất tự do thoải mái. Chàng thì cô độc cái gì, ta không bao giờ tin mấy chuyện bịa đặt của chàng nữa”
Vừa nói nàng vừa rút ngân châm ra khỏi thắt lưng đ.â.m xuống. Ta nhanh chân chạy ra ngoài cửa.
“Nương tử, ta sai rồi, thực sự sai rồi.”
Đêm đó, tiếng hét của ta vang vọng khắp phủ đệ, bước chân ta trải rộng đến từng ngóc ngách trong nhà.
Ngày hôm sau, toàn kinh thành đều biết chuyện mất mặt của ta.