Hậu phương vững chắc, chỉ cần nằm thắng - Ngoại truyện 1.2
Cập nhật lúc: 2024-06-19 20:37:41
Lượt xem: 268
5.
Trên đường trở về Đại Lý Tự, ta hỏi tên tiểu cô nương.
Tiểu Tiểu. Ừ, rất phù hợp với nàng ấy.
Sau khi đến Đại Lý Tự, đám thị vệ vô cùng ngạc nhiên mà vây quanh Tiểu Tiểu.
Trước đây ta luôn không thích nữ nhân đến gần mình, nên khi thấy ta dẫn một tiểu cô nương về bọn họ vừa ngạc nhiên vừa tò mò. Thậm chí họ còn hỏi Tiểu Tiểu có phải là nam giả nữ không, làm ta tức đến mức phải đạp cho mỗi người một phát.
Mấy tên lưu manh này mỗi ngày đều làm loạn, đang yên đang lành làm cô nương nhà người ta sợ hãi.
Có sự trợ giúp của Tiểu Tiểu, nguyên nhân tử vong rất nhanh đã được tìm ra, vụ án cũng đã có bước tiến triển lớn. Ba ngày sau, vụ án được phá giải thành công, ta cũng có cơ hội được nghỉ ngơi.
Lại nghĩ đến từ lúc Tiểu Tiểu giúp ta tìm được nguyên nhân tử vong, ta đã quá bận rộn mà không có thời gian quan tâm chăm sóc nàng ấy, ta cảm giác có chút tội lỗi, giống như lợi dụng người ta xong thì vắt chanh bỏ vỏ.
Vì vậy ta đã sai thủ hạ dùng một số bạc lớn để đánh một bộ ngân châm tặng cho nàng.
Nghe nói mấy ngày nay nàng ấy đều ở trong phòng dành cho khách của Đại Lý Tự đóng kín cửa để nghiên cứu y thuật. Nếu nữ đầu bếp một ngày không mang ba bữa cơm đến phòng thì có lẽ nàng ấy cũng quên ăn cơm luôn.
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
Tuổi còn nhỏ mà đã có thành tựu lớn trong phương diện chữa bệnh và độc thuật nên có lẽ sẽ thích y cụ, ta tặng nàng bộ ngân châm chắc chắn là không sai được.
Nghĩ đến Tiểu Tiểu, ta không thể không nghĩ đến muội muội ngốc nghếch của mình, cùng tuổi với người ta nhưng một trang sách đọc đến ba lần vẫn không thuộc được.
Nghĩ đến muội muội, ta có chút đau đầu. Nhiều năm như vậy chỉ có tứ chi là phát triển.
6.
“Vân đại nhân, vào ngày sinh thần các ngươi ở đây thường tặng quà gì?” Hôm nay, hết giờ làm việc ta đang định về nhà thì bất ngờ bị Tiểu Tiểu chặn lại hỏi một câu như vậy.
“Ngươi muốn tặng ai? Quà tặng còn tùy vào đối tượng là ai”
“Người đã tặng ta bộ ngân châm” Tiểu Tiểu nghiêm túc đáp.
Ta…bỗng nhiên không biết phải nói gì.
Sinh thần của ta là ngày mồng tám tháng này.
Nghĩ đến hôm qua muội muội ta cũng trực tiếp đến hỏi ta thích quà gì, ta xoa xoa trán. Nữ tử bây giờ tặng quà đều thẳng thắn đi hỏi vậy ư? Một chút thành ý cũng không muốn bỏ ra, cứ như vậy trực tiếp đi hỏi người được tặng.
Nhưng nhìn khuôn mặt còn non nớt hơn cả Khanh nhi của nàng ấy, ta vẫn nói: “Chỉ cần đưa tặng một vài quyển sách liên quan đến phá án là được” Nói xong ta bước ra khỏi Đại Lý Tự. Ta thực sự có chút xấu hổ khi tự yêu cầu một món quà cho mình.
Hôm qua Khanh nhi hỏi ta nhưng ta không trả lời. Dùng sắc mặt lạnh dọa sợ muội ấy.
7.
Ngày mùng tám hôm đó, ta ở Đại Lý Tự cả ngày cũng không thấy Tiểu Tiểu đến gặp mình.
“Thiếu gia! Lão gia, phu nhân, tiểu thư đều đang chờ ngài trở về đón sinh thần. Nếu ngài không về thì sẽ muộn mất” Người quản gia ở nhà thấy ta mãi chưa về liền chạy tới thúc giục ta.
“Những vụ án của Đại Lý Tự không phải ngày một ngày hai là có thể giải quyết hết được. Thiếu gia ngài phải để ý đến sức khỏe của mình”
Ở Đại Lý Tự cả ngày cũng không thấy Tiểu Tiểu đến gặp mình, ta đi vào nội viện, nhìn về hường phòng Tiểu Tiểu ở nhưng không thấy ai. Ta quay đầu cùng quản gia rời đi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/hau-phuong-vung-chac-chi-can-nam-thang/ngoai-truyen-1-2.html.]
Thật đúng là một tiểu cô nương, hay quên, còn không giữ lời.
Đợi ngày mai nàng ấy mới nhớ ra muốn tặng quà thì ta sẽ tuyệt đối không nhận!
8.
Ngày hôm sau, ta đi làm khi trời còn chưa sáng.
Khi trời dần sáng, ta thấy thuộc hạ của ta cầm mấy cuốn sách tiến vào. Nhìn bìa thì đó là sách mới.
“Của ai vậy?” Ta thờ ơ hỏi.
“Đây là quà của Tiểu Tiểu cô nương” Thuộc hạ đáp.
Đúng là tiểu cô nương, hôm qua quên tặng nên hôm nay cũng không dám xuất hiện.
“Đưa cho ta” Ta đưa tay ra và nói.
Ta năm nay cũng đã hai mươi ba rồi, người ta cũng đã tặng sách tới rồi, ta cũng không nên giận dỗi với một tiểu cô nương, để mọi người biết thì rất là mất mặt.
“Cái gì…đưa cái gì ạ?” Thuộc hạ không hiểu nhìn về phía ta.
“Sách trong tay ngươi”
“Đại nhân, đây là của Tiểu Tiểu cô nương tặng thuộc hạ” Hắn cẩn thận nói.
“Cái gì!?”
“Tiểu Tiểu cô nương nói muốn cảm ơn thuộc hạ, nhưng thuộc hạ cũng không hiểu lý do vì sao. Từ khi cô nương đến phủ nha, thuộc hạ cũng không giúp nàng ấy cái gì cả. Nhưng nàng ấy nhất quyết tặng cho thuộc hạ, thuộc hạ cũng chỉ có thể nhận lấy. Nhưng cái này thuộc hạ cũng không thích đọc. Thuộc hạ động tay động chân thì được chứ động não thì chỉ có đại nhân thôi, nếu đại nhân thích, mấy quyển sách này thuộc hạ…”
“Không cần” Ta lạnh giọng nói.
Ta là Vân Mặc, muốn cái gì mà không được, còn cần tranh giành mấy quyển sách nát với thuộc hạ của mình? Hắn nhìn ta có chút bối rồi. Thấy ta không nói gì, hắn định ôm sách bỏ chạy.
“Lúc ngươi đưa tặng ngân châm không nói cho nàng ấy là ai đưa tặng sao?” Không hiểu sao ta không kìm chế được mà hỏi như vậy.
“Cái này…Không phải đại nhân đã dặn ta là không được nói tên ngài khi tặng đồ cho người khác sao? Ngài nói rằng chỉ cần là thuộc hạ đưa tặng thì họ sẽ tự biết đó là do ngài phân phó thuộc hạ. Nếu thuộc hạ lại nhấn mạnh tên ngài thì có vẻ rất kỳ lạ, có chút không ổn.” Hắn quay đầu lại, lo lắng nhìn ta: “Có phải thuộc hạ lại làm sai chuyện gì không?”
Ta….
“Ngươi nói đúng. Hãy để sách lại rồi lui ra đi”
Hắn có chút sửng sốt, ngập ngừng một lát, dường như đang nhớ lại những gì ta vừa nói. Hắn đặt sách xuống bàn làm việc của ta rồi gãi đầu rời đi.
Ta liếc nhìn mấy quyển sách trên bàn và cảm thấy càng trưởng thành ta lại càng bao dung hơn.
Trước đây nếu có ai phạm sai lầm, ta nhất định sẽ lôi người đó ra nghiêm túc nói chuyện, phải làm cho họ biết đã làm sai ở đâu. Bây giờ, ta đã học được cách bao biện cho lỗi lầm của người khác.
Chậc, không được, ta, đường đường là Thiếu khanh của Đại Lý Tự, sao có thể mềm lòng được?
Ta lập tức đứng dậy, dạo một vòng quanh ngục giam có những hình phạt thảm thiết nhất.