Ngày thứ mười.
Khoảnh khắc đám hung thủ thản nhiên nhận lấy hộp thức ăn, các tú nữ phía sau họ liếc mắt trao đổi một ánh nhìn, đồng loạt rút d.a.o găm từ trong tay áo, đ.â.m thẳng tới.
Hầu hết đám hung thủ không kịp phản ứng, m.á.u văng tung tóe ngay tại chỗ.
Một vài kẻ vùng vẫy giãy giụa, nhưng dù sao cũng khó có thể chống lại nhiều người như vậy, chẳng mấy chốc liền bị đám đông phẫn nộ g.i.ế.c chết.
Chỉ trong một nén nhang, mặt đất lại có thêm sáu cái xác.
Thợ săn và con mồi, thân phận lập tức đảo ngược.
Lần này, tất cả những người có mặt ở đây đều là hung thủ.
Bà v.ú từ đầu đến cuối chỉ mỉm cười nhìn mọi chuyện diễn ra.
Mãi đến khi những kẻ đó hoàn toàn tắt thở, bà ta mới phất tay.
Lập tức, vài cung nữ bưng tới sáu hộp thức ăn nữa.
“Các ngươi làm rất tốt.”
Bà ta cười rạng rỡ.
“Đây là phần thưởng cho tất cả các ngươi.”
Cộng với những hộp thức ăn mà đám hung thủ chưa kịp lấy đi, lúc này trên mặt đất có tổng cộng mười hai hộp.
Trong khi đó, tú nữ còn sống sót lại ba mươi sáu người.
Phân chia thế nào, trở thành một vấn đề.
“Các tỷ muội.”
Một nữ tử cao gầy thanh tú bước ra.
“Ta là Tạ Thanh Dao, bức thư hôm qua chính là do ta viết.”
Nàng khẽ khom người hành lễ.
Mọi người đều im lặng, lắng nghe nàng nói.
“Tối qua ta đã nói trong thư, rằng sau khi thành sự, thức ăn sẽ được chia đều cho tất cả.”
“Giờ đây mầm họa đã trừ, nếu các vị tỷ muội còn nguyện ý tin ta—”
“Vậy thì hãy để ta thay mọi người phân chia số thức ăn này, có được không?”
Tạ Thanh Dao vẻ mặt thản nhiên, điềm tĩnh tự tin.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/hau-cung-dai-dao-sat/chuong-9.html.]
Cử chỉ của nàng phảng phất phong thái của một người lãnh đạo.
Không ai phản đối.
Tạ Thanh Dao nhanh chóng phân chia thức ăn.
Phần của ta có nửa bát nước trà, một ít cơm, vài miếng thức ăn và ba chiếc bánh ngọt.
Vịt Bay Lạc Bầy
Ta vội vàng nhét cơm và thức ăn vào cái bụng trống rỗng, sau đó cẩn thận cất ba chiếc bánh đi.
Phân chia xong, nàng lại nói:
“Ta còn một đề nghị, mong các tỷ muội lắng nghe.”
“Chúng ta đã rơi vào tình cảnh này, điều quan trọng nhất chính là đoàn kết, giúp đỡ lẫn nhau.”
“Tuyệt đối không thể để xảy ra chuyện tự tàn sát lẫn nhau nữa.”
“Chỉ cần kiên trì thêm một chút, ta tin rằng vòng tái tuyển sẽ sớm kết thúc.”
“Nếu ai còn vì một miếng ăn mà ra tay g.i.ế.c người—”
Ánh mắt nàng quét một vòng xung quanh, giọng nói đột nhiên trở nên nghiêm nghị:
“Vậy thì chúng ta sẽ đồng lòng g.i.ế.c c.h.ế.t kẻ đó!”
“Những cái xác trên mặt đất chính là kết cục của kẻ g.i.ế.c người!”
Lời lẽ đanh thép khiến tất cả mọi người đều sững sờ.
Nhưng chẳng mấy chốc, có người lên tiếng hưởng ứng.
“Thanh Dao nói đúng!”
“Chúng ta không thể để người khác thao túng mà tàn sát lẫn nhau nữa!”
“Chúng ta phải đoàn kết!”
Ban đầu chỉ là những tiếng thì thầm, nhưng dần dần tạo thành làn sóng cuộn trào.
Cuối cùng, tất cả mọi người đều lớn tiếng hô vang.
Trữ Tú Cung vốn im lìm như mặt nước chết, rốt cuộc cũng dấy lên một chút sức sống.
Mọi người đều đang hô hào đoàn kết, không tàn sát lẫn nhau, cùng nhau giúp đỡ.
Còn ta chỉ siết chặt, siết chặt ba chiếc bánh đang giấu trong tay áo.