Hậu Cung Đại Đào Sát - Chương 6

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2025-03-18 20:09:53
Lượt xem: 52

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee hoặc Tiktok để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://t.co/gWRMOpPBIo

Việc mở khoá chương chỉ thực hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Sáng sớm ngày thứ hai, đám bà v.ú và cung nữ vẫn không xuất hiện.

Ta nghe thấy bên ngoài có không ít người đang than phiền, nhưng chỉ lặng lẽ chốt chặt cửa phòng, lại đẩy bàn chắn ngang cửa để cố định.

Trong tay ta có tám cái bánh bao.

Ta dùng giấy dầu gói bốn cái lại, giấu vào ngăn kéo bàn trang điểm.

Bốn cái còn lại vẫn để trong hộp cơm như cũ.

Ta bẻ một nửa, chậm rãi ăn, rồi rót nửa cốc trà nhỏ để làm dịu cổ họng.

Sau đó liền nằm lên giường, cố gắng giảm thiểu cử động để giữ sức.

Ngày thứ ba.

Vẫn không có ai xuất hiện.

Mọi người cuối cùng cũng nhận ra vấn đề—chúng ta đã bị giam trong Trữ Tú Cung.

Hộp cơm trong tay chính là nguồn lương thực cuối cùng.

Bốn cái bánh bao, một ấm trà, có thể cầm cự được bao lâu đây?

“Dựa vào cái gì mà nhốt chúng ta lại?!”

“Mau thả bọn ta ra!”

Lương Phù Nhan đứng trước cửa lớn tiếng gào thét.

Khác với những người khác, ngay từ ngày đầu tiên, nàng ta đã ném đi hộp cơm.

Những người khác ít ra vẫn còn bánh bao để ăn, còn nàng ta thì thực sự đã nhịn đói suốt ba ngày ba đêm, khuôn mặt nhỏ nhắn đã vàng vọt đi trông thấy.

Có mấy tú nữ gan dạ cũng theo sau nàng ta, lớn tiếng phản đối:

“Người trong Trữ Tú Cung đâu hết rồi?”

“Tại sao không phát cơm nước cho chúng ta?”

“Các ngươi đối xử với chúng ta thế này, không sợ ngày sau chúng ta thành phi tần rồi sẽ trị tội các ngươi sao?”

Đám thị vệ đứng canh cửa khẽ cười, ánh mắt đầy vẻ chế nhạo trước sự ngây thơ của họ.

“Mấy vị tiểu chủ, xin hãy quay về phòng đi.”

Một tên thị vệ nhếch mép, cười đầy quỷ dị:

“Còn về thức ăn…”

“Chờ đến lúc thích hợp, tự khắc sẽ có người mang đến cho các vị.”

Lời thoái thác này khiến Lương Phù Nhan tức điên.

Nàng ta cười lạnh:

“Hôm nay bổn tiểu thư cứ phải ra ngoài!”

“Ta muốn xem xem, lũ nô tài hèn hạ các ngươi có dám cản ta không!”

Dứt lời, nàng ta liền xông thẳng ra ngoài, chẳng buồn để ý đến gì khác.

Nàng ta chắc mẩm rằng binh khí trong tay đám thị vệ chỉ là để dọa nạt, họ tuyệt đối không dám thực sự động thủ với một tiểu thư quyền quý như nàng ta.

Nhưng—

Chân nàng ta vừa bước qua cửa cung.

Chỉ trong nháy mắt, ánh đao lóe lên.

Đầu lìa khỏi cổ.

“A a a a a a—!!!”

Máu tươi từ vết cắt nơi cổ nàng ta còn nóng hổi, phun thẳng vào mặt các tú nữ xung quanh.

Tiếng thét chói tai vang lên khắp nơi.

Những kẻ yếu bóng vía, có người trực tiếp sợ đến mức tè ra quần, ngồi bệt xuống đất.

Ta hoảng hốt đóng sầm cửa lại, không dám nhìn thêm.

Quả nhiên, cứng rắn xông ra ngoài là không được.

Những ngày tiếp theo, không còn ai la hét đòi ra ngoài nữa.

Mọi người ngầm hiểu với nhau, ai nấy đều khóa chặt cửa phòng, cố gắng hạn chế cử động, ngủ thật nhiều để chống lại cơn đói.

Ngày thứ tư.

Có mấy tú nữ rủ nhau đi hái trái cây trên cây để ăn.

Vịt Bay Lạc Bầy

Quả vừa hái xuống, họ đã vội vàng nhét vào miệng như lang như hổ.

Thế nhưng, chưa đầy một nén nhang sau, từng người lần lượt ngã xuống, m.á.u tươi chảy ra từ thất khiếu, c.h.ế.t trong đau đớn tột cùng.

Đám thị vệ cười cợt nói:

“Quên nhắc mấy vị tiểu chủ một chuyện rồi.”

“Mỗi đóa hoa, mỗi trái cây, mỗi cọng cỏ, mỗi gốc cây trong Trữ Tú Cung này… đều có kịch độc.”

“Chạm vào thì không sao, nhưng nếu không cẩn thận ăn phải…”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/hau-cung-dai-dao-sat/chuong-6.html.]

“Vậy thì chắc chắn phải chết!”

“Các ngươi làm vậy, chẳng phải đang ép chúng ta vào chỗ c.h.ế.t sao?”

Một tú nữ nhỏ bé cuối cùng cũng không chịu nổi nữa, bật khóc nức nở.

“Chúng ta rốt cuộc đã làm sai điều gì?”

“Vì sao lại phải chịu đựng cảnh này?”

“Chỉ có vài cái bánh bao, ta đã ăn hết từ hôm kia rồi!”

“Những ngày qua đều phải buộc chặt đai lưng, cố nhịn đói để cầm cự.”

“Nếu người của Nội vụ phủ còn không đưa đồ ăn tới, ta thực sự sẽ c.h.ế.t đói mất!”

Nàng ta khóc thảm thiết, không ít người cũng đỏ mắt theo.

“Đúng vậy! Đúng vậy!”

“Từng đó thức ăn ta đã ăn hết từ lâu rồi!”

“Chẳng lẽ thực sự muốn bỏ đói chúng ta đến c.h.ế.t sao?”

Bốn ngày nhịn đói liên tiếp đã đẩy cảm xúc của mọi người đến cực hạn.

Đúng lúc họ đang vừa khóc vừa mắng trời mắng đất, trên không trung bỗng xuất hiện những hàng chữ quen thuộc:

【Chịu không nổi nữa rồi, lứa tú nữ này đúng là não cá vàng.】

【Các ngươi là nhóm tệ nhất mà ta từng thấy.】

【Ngươi ăn hết rồi không có nghĩa là người khác cũng ăn hết nha~】

【He he he, nhắc nhẹ nè—】

【Cái cô tên Trần Thục Nguyệt kia, trong phòng vẫn còn giấu hai cái bánh bao đấy.】

【À đúng rồi, còn cả Tô Thần nữa.】

【Lúc nhập cung, nàng ta đã mang theo mấy hộp điểm tâm mẹ làm cho. Không ngờ giờ lại có đất dụng võ ha.】

【Những ngày qua, trong khi những người khác nhịn đói đến bủn rủn, nàng ta cứ trốn trong phòng len lén ăn đấy, con mèo tham ăn!】

【Còn ai nữa nhỉ? Những con chuột cống giấu đồ ăn?】

【Từ từ tìm đi, sẽ có bất ngờ đó!】

Thiên thư đã lâu không xuất hiện, lần này lại đột nhiên hiện lên, khiến sắc mặt tất cả mọi người lập tức thay đổi.

“Trần Thục Nguyệt, Tô Thần, những gì thiên thư nói có thật không?”

Những đôi mắt đỏ quạch vì đói lập tức đổ dồn về phía hai người họ.

Tô Thần có dáng người hơi mập, gương mặt tròn đầy.

So với những tú nữ khác—vì đói mà sắc mặt nhợt nhạt xanh xao—thì nàng ta lại hồng hào khỏe mạnh, chẳng khác gì ngày thường.

“B-bánh gì chứ?”

Tô Thần lắp bắp:

“Ta không biết các ngươi đang nói gì!”

Nói rồi, nàng ta cuống cuồng chạy về phòng, nhưng bóng lưng kia thế nào cũng toát lên vẻ chột dạ.

Trái lại, Trần Thục Nguyệt vẫn giữ vẻ bình tĩnh.

“Các tỷ muội chớ để những dòng chữ kỳ quái đó lừa gạt.”

“Chẳng lẽ các ngươi đã quên chuyện tuyển chọn sơ khảo rồi sao?”

“Khi ấy, nó nói ai mặc lục y thì chắc chắn trúng tuyển.”

“Kết quả thế nào?”

“Những kẻ tin nó lại bị đánh c.h.ế.t thảm thương.”

“Bây giờ nó lại bất ngờ xuất hiện, rõ ràng là muốn chia rẽ chúng ta, khiến chúng ta quay ra tàn sát lẫn nhau.”

Nàng ta khẽ thở dài:

“Từ khi chúng ta nhập cung tham gia tuyển tú, đã có biết bao nhiêu chuyện quái lạ xảy ra.”

“Ta hiểu mọi người đều hoang mang sợ hãi.”

“Nhưng vào thời điểm như thế này, chúng ta càng phải giữ lý trí.”

“Đừng để mấy dòng chữ quỷ dị đó xúi giục, tự mình làm rối loạn trận tuyến.”

Lời nói của nàng ta hợp tình hợp lý, lập luận chặt chẽ.

Những kẻ vừa bị thiên thư kích động đều dần bình tĩnh lại, không ai nói gì nữa, lặng lẽ rời đi.

Trần Thục Nguyệt khẽ thở phào một hơi, đôi bàn tay siết chặt nãy giờ cũng hơi thả lỏng.

Nhưng đêm hôm đó—

Trong Trữ Tú Cung có hai người chết.

Một người là Trần Thục Nguyệt.

Người còn lại c.h.ế.t trong phòng của Tô Thần.

Nhưng… lại không phải Tô Thần.

Loading...