Hạnh Đào - Chương 13
Cập nhật lúc: 2024-11-28 22:25:38
Lượt xem: 35
Hạnh Đào thầm biết ơn bà Xuân.
Biết ơn khi bà là người duy nhất đã nói ra và thấu hiểu những ấm ức của cô, giống như đã thắp một ngọn đèn chỉ đường dẫn lối cho tương lai đang mù mịt của cô, giúp cô tự tin bước trên con đường chỉ toàn bóng tối, để đi đến cuối đường tìm lại ánh sáng của cuộc đời mình.
Có lẽ, vì bà là người ngoài cuộc, hay đơn giản bởi trái tim nhân hậu và chân thành của bà, nên mới có thể nhìn thấy được những góc khuất trong tâm hồn đầy tổn thương của Hạnh Đào.
Bà khiến Hạnh Đào thức tỉnh, giúp cô tháo gỡ những nút thắt trong lòng, để cô không vì lòng mang thù hận mà có thể bước đi sai đường.
Thấy Hạnh Đào đã khóc được, Bà Xuân biết mình đã khuyên được cô, bà nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, hơi ấm từ bà như xoa dịu nỗi bất an của cô, hương bồ kết nhẹ nhàng khiến tâm hồn Hạnh Đào dần an yên, lời nói của bà như gõ vào tảng băng trong tim cô.
Có lẽ tảng băng kia vẫn sẽ rất cứng, sẽ rất lâu để có thể sưởi ấm, nhưng nó đã có một vết nứt, sẽ dần dần tan chảy.
Hạnh Đào không kìm nén nữa, tựa đầu vào vai bà khóc nức nở.
Đã từ rất lâu, Hạnh Đào học được cách giấu cảm xúc của mình đi, cô rất ít khi cười, lại càng hiếm khi khóc trước mặt người khác.
Cho đến hôm nay, cô mới lại lần nữa mở lòng.
Khóc xong một hồi, sóng trong lòng cô giống như được xoa dịu cũng chợt tĩnh lặng.
"Cậu ấy, thế nào rồi ạ?"
Bà Xuân mỉm cười.
"Nó tốt lắm, hôm kia vừa về thủ đô rồi. Từ hôm nó đi ngang qua nhà cháu, bắt gặp cháu gặp chuyện, nó vẫn luôn lo lắng, dặn bà nhất định phải để ý cháu rồi nhắn cho nó biết."
Nghe được lời này, Hạnh Đào rơi vào suy tư.
Khi tâm trạng của cô đã ổn định lại, bà Xuân mới rời đi.
Hạnh Đào vẫn ngồi trong phòng thất thần, bà Xuân nói chuyện đôi câu với chú ba ở gian ngoài. Trước khi ra khỏi sân nhà, bà còn ngoái lại nhìn Hạnh Đào qua khung cửa sổ, mỉm cười, ánh mắt cổ vũ.
Hạnh Đào nhìn theo bóng dáng của bà, đôi mắt đã khô lại đột nhiên trở nên ướt át.
Chú ba đứng trước cửa, có hơi áy náy.
"Cậu Dương không muốn cháu biết cậu ấy đã cứu cháu, thế nên chú mới..."
Hạnh Đào chua xót, Dương nhắc chú ba không nói với cô, nhưng cậu lại không ngờ bà mình mới là người sẽ lộ chuyện.
Cô thắt mạnh cái dây túi, trong lòng có một nỗi bực bội không tên.
"Có lẽ, cậu ta cũng không muốn gặp rắc rối thôi. Chú đừng tự trách, cháu không sao đâu."
***
Ngày Hạnh Đào nhập học, chú ba không thể xin nghỉ. Vậy nên, một người cực kì tham công tiếc việc như thím ba mới hiếm hoi tự cho mình nghỉ một ngày để đi cùng cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/hanh-dao/chuong-13.html.]
Khoảng cách từ làng Hiêng đến trường đại học T phải mất khoảng ba tiếng đồng hồ ngồi xe khách. Hạnh Đào ngồi trên xe nhìn ra bầu trời bên ngoài, hôm nay bầu trời đặc biệt trong veo.
Ngồi suốt mấy tiếng đi đường khiến Đào ê ẩm cả người. Lúc này, cô cùng thím ba đã đứng trước cổng trường đại học T.
Có hai nam sinh nhìn thấy tân sinh viên xinh xắn liền nhiệt tình đi tới.
Đại học T đã khai giảng được một tuần rồi.
Lúc đó, Hạnh Đào còn đang nằm trong bệnh viện, vậy nên cô phải báo danh muộn hơn.
Vì đã khai giảng được một tuần, tân sinh viên đến sau như Hạnh Đào cũng không nhiều. Vậy nên người phụ trách đón tiếp chỉ có hai đàn anh này.
Thím ba thấy đã có người tới đón liền giao lại cho Hạnh Đào túi đồ.
"Thím quay về để kịp chuyến xe chiều, cháu ở đây học hành mạnh giỏi nhé."
Hạnh Đào nghèn nghẹn gật đầu.
Dù chú thím của cô chỉ quan tâm đến đứa cháu gái này vì để tránh bị người đời mắng là đồ vô lương tâm, nhưng việc tốt họ đã làm, việc nên giúp họ cũng giúp.
Trong lòng Hạnh Đào thật tâm thầm biết ơn vì sự tử tế này.
Hạnh Đào nói lời cảm ơn, ngoài ra cô không biết làm gì để có bày tỏ sự biết ơn này, liền có chút e dè dúi vào tay thím ba một ít tiền đi đường, nhưng bà không nhận.
Hạnh Đào ngượng ngùng đứng nhìn thím ba đã trèo lên xe xong mới quay người lại đi vào trường.
Hai người dẫn đường đặc biệt nhiệt tình, mỗi người giành xách hộ cô một cái túi. Sau một hồi hỏi han, cô được một trong hai dẫn tới phòng giáo vụ làm thủ tục.
Chuyên ngành học của cô giáo viên tiểu học. Sau khi nhận phòng kí túc xá, Hạnh Đào được một giáo viên tên Hương dẫn xuống nhận lớp.
Đi qua khoảng sân trường rộng, cô nhìn thấy hàng cây Bằng Lăng đang vào độ hoa nở rộ.
Bên dưới gốc cây khẳng khiu, một khoảng tím cánh hoa rơi xuống.
Trong lòng cô bất chợt nhớ đến một bóng hình được cô giấu kĩ trong tim.
Hạnh Đào vừa hồi hộp, vừa có chút lo lắng, lại có chút tò mò mà len lén nhìn ngó khắp nơi. Nơi đây sẽ là nơi bắt đầu cho những đổi thay trong cuộc đời của cô, cũng là nơi cô sẽ gắn bó suốt bốn năm học.
Đi thêm một đoạn hành lang nữa đã đến lớp. Cô Hương nói qua với giảng viên trong lớp rồi đưa Hạnh Đào tiến vào.
Trong lớp đột nhiên có chút yên tĩnh.
Qua màn giới thiệu đơn giản, Hạnh Đào ngồi vào một chỗ trống cạnh cửa sổ, bên cạnh cô là một nam sinh viên có khuôn mặt rất trắng, tên Minh.
Nhìn thiếu nữ nhỏ nhắn trước mặt, Minh đột nhiên đỏ mặt, cậu ta bối rối quay đi.
Học kì đầu đều là những môn đại cương, vậy nên trong lớp hầu như sẽ không thay đổi gì nhiều về chỗ ngồi.
Nhưng Hạnh Đào không nghĩ tới, cứ thế Minh sẽ ngồi cạnh cô suốt ba năm.