Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Hải Thượng Minh Châu - Chương 7

Cập nhật lúc: 2024-05-26 15:20:52
Lượt xem: 2,570

Ngày hôm sau, hoàng đế phạt ta phơi nắng ở ngự hoa viên, quý phi ôm mèo cưng đi ngang qua ta, dù ta quỳ trên mặt đất không nhúc nhích, con mèo đó đột nhiên phát điên, cào vào tay quý phi rồi bỏ chạy.

 

Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD

Tội danh đổ lên đầu ta, An Ninh đắc ý đứng trước mặt ta:

 

"Ngươi cầu xin ta đi, ta có thể cân nhắc tha cho ngươi."

 

Nàng muốn lấy lại thể diện đã mất ngày hôm qua, cũng muốn biến ta thành đồ chơi của nàng.

 

Ta ngẩng đầu lên, khó hiểu hỏi:

 

"Xin lỗi? Công chúa có ý gì?"

 

Nàng cười khẩy một tiếng, ra vẻ "không biết điều", khinh thường nói:

 

"Sau này tận tâm hầu hạ ta, ngoan ngoãn nghe lời, ta sẽ bỏ qua chuyện cũ."

 

Làm một kẻ hầu hạ vô danh dưới váy công chúa, đó không phải mục đích của ta.

 

Ta mím môi cười, nhướng mày nhìn nàng.

 

Ánh hoàng hôn chiếu vào mắt ta, hẳn là ánh mắt đầy xuân tình, chắc chắn rất rực rỡ, khiến nàng có chút hoảng hốt.

 

"Vi thần không có gì phải hối lỗi cả."

 

Quá ngoài sức tưởng tượng của nàng, khiến nàng mất phương hướng, liền nghiến răng dậm chân, buông một câu cay độc:

 

"Cứng đầu, đáng đời!"

 

Ta bị đánh mười trượng, thẳng lưng khập khiễng đi qua trước mặt An Ninh. Trong mắt có trời có đất, thậm chí có cả hoa bên đường, cỏ trên bùn và kiến dưới lá rụng, chỉ không có nàng.

 

Nàng hoảng loạn.

 

Chặn đường ta:

 

"Ta..."

 

"Ngươi là người ch ết à? Chỉ một câu cầu xin mà khó khăn đến vậy sao?"

 

"Hay là ngươi không muốn hầu hạ ta!"

 

Ta dừng bước chân, mang theo sự kiên cường vỡ vụn, từng chữ từng chữ nói với nàng:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/hai-thuong-minh-chau/chuong-7.html.]

 

"Nếu chỉ vì đau đớn về thể xác mà nam nhi cao chín thước dễ dàng khuất phục. Vậy khi giặc ngoại xâm tấn công, đao thương ngựa sắt, có mấy người dám chống lại."

 

"Hôm nay nếu người không g iết ta, chỉ có thể thả ta đi! Quân tử giữ tiết, chính là như vậy!"

 

Nàng sững sờ, vừa tức vừa giận:

 

"Ngươi... Ngươi ngay cả ch ết cũng không muốn hầu hạ ta?"

 

Ta bình thản cười, nhìn bầu trời quang đãng muôn dặm, vô cùng kiên định nói:

 

"Ngươi tình ta nguyện, dâng cả mạng sống ta cũng không tiếc."

 

"Nhưng nếu ép buộc ta, dù phải thân thủ dị xứ, ta cũng chẳng sợ!"

 

"Công chúa cũng nên hỏi rõ trái tim mình, cuối cùng muốn gì!"

 

"Nếu muốn chân tình, phải dùng chân tình đổi lấy!"

 

Bóng lưng ta vẫn khập khiễng nhưng vẫn hiên ngang, phủ trong ánh hoàng hôn cuối cùng, in vào đáy lòng An Ninh, bỏng rát nỗi lòng thiếu nữ rối bời.

 

Nữ nhi si tình, không thể nói ra!

 

Tình yêu đối với nữ nhân mà nói, không chỉ là thần dược hạ trí, mà còn là bùa chú đoạt mạng.

 

Cho nên, tất cả đều là ta cố ý làm.

 

Trong cung người nghe theo nàng không biết bao nhiêu mà kể.

 

Những thứ nàng muốn cũng chẳng có thứ nào phải tốn nhiều công sức mới có được.

 

Nhưng dễ dàng có được, chơi chán rồi chỉ còn lại kết cục bị vứt bỏ.

 

Ta chính là để nàng tận mắt chứng kiến sự khác biệt của ta.

 

Dù ban đầu chỉ là dục vọng chiếm hữu sau khi rung động, nhưng trong quá trình ta liên tục làm nàng bất ngờ, nàng khó tránh khỏi từng chút một đắm chìm, từng chút một động lòng.

 

Tình cảm chân thành như vậy, chỉ chiếm hữu qua loa không thể thỏa mãn được, cần có sự đáp lại.

 

Nàng đã vào tròng, chỉ là bản thân không biết.

 

Nhưng nàng không biết rằng, mỗi phần tình cảm nàng dành cho ta ngày hôm nay, đều là nỗi đau thấu xương gấp mười gấp trăm lần ngày sau.

Loading...