Hai Anh Chồng Từ Địa Phủ - Chương 8
Cập nhật lúc: 2024-12-05 12:17:08
Lượt xem: 48
-Đại tỷ, chị bình tĩnh chút, chậm chút đợi em với
A Tà thở dốc chạy theo Dương Lệ, hắn thầm mặc liệm cho anh Bạch, về không về lại đi chơi gái làm gì chọc giận đại tỷ, giờ thì hay rồi khi chị ấy đã đến tận nơi, lần này có nhảy xuống biển cũng khó chối tội được nữa
-Chào mừng quý khách, ở quý khách, khoan đã đứng lại cô làm gì vậy.
Người nhân viên thấy Dương Lệ đi vào thì vội ngăn cản, hắn không biết cô gái trẻ này ở đâu ra nhưng dám xông vào khách sạn Gia Như của bọn họ thì có là thiên vương hắn dám phải cản.
-Quý khách, cô muốn vào buộc phải đặt trước, chỗ chúng tôi không phải khách sạn bình thường, mọi dịch vụ đều phải đặt trước
-Ta tới tìm người
-Tìm người? Quý khách có nhầm lẫn không, chỗ chúng tôi phục vụ đều là dịch vụ trong sạch á
-Trong sạch? Vậy cho ta hỏi ở đây có ai tên Bạch Hàn không?
Dương Lệ rút ra một tờ chi phiếu đưa cho người nhân viên, cầm tiền làm việc là tôn chỉ của khách sạn này, người nhân viên sau khi nhận tiền liền đi kiểm tra hệ thống thì xác nhận có khách tên Bạch Hàn.
-Cho ta số phòng
-Cái này thì không được, khách sạn có quy định bảo vệ khách trong thời gian sử dụng dịch vụ ạ
Dương Lệ lần này không dùng tiền nữa mà liếc A Tà, cậu ta lập tức hiểu ý liền tới bên cạnh người nhân viên thì thầm gì đó.
Người nhân viên nghe xong liền gật đầu nói số phòng cho Dương Lệ, thậm chí là đưa cô chìa khoá phòng.
-Cảm ơn
Dương Lệ khẽ nói rồi dẫn người lên trên, theo số phòng 1079 thì Bạch ở tầng số mười ba. Lên tới nơi cô liền cảm nhận được hơi thở của y, hơi thở nặng nề và thở dốc, điều này khiến cô càng tức hơn.
-Đại tỷ, biết đâu anh Bạch chỉ là đi bàn công việc.
-Hừ, bàn công việc sao, vậy chị mày muốn xem cái bàn công việc này thế nào, phá cửa!
-Rõ!
Đùng
Bọn đàn em phía sau đi lên đạp tung cửa lao vào phòng, chỉ chốc lát tiếng la hét và tiếng quát của Bạch vang lên.
-Bọn mày làm gì vậy hả! Thả cô ấy ra cho tao
Dương Lệ đi vào phòng, bên trong này ngoài Bạch còn có một cô gái chỉ tầm mười tám mười chín tuổi đang nằm trên giường sợ hãi run rẩy.
Khoả thân, không mặc gì
-Bạch, anh biết mấy giờ rồi không?
-Dương Lệ, tôi có về muội cũng không nhất thiết phải dẫn người đến đây chứ, cô quá đáng rồi đó.
-Hừ, tôi không quan tâm anh đi đâu, nhưng tôi gọi anh không nghe máy, đến giờ cũng không biết gọi điện về, anh muốn chống lệnh tôi à
-Cô...
Bạch cứng họng không biết nói gì, Dương Lệ trừng mắt, khí thế của cô áp đảo, cơn giận như lửa đốt khiến hắn chỉ có thể im lặng cúi đầu.
-Đi về!
-Tôi đưa Thẩm Tinh về rồi sẽ về
-A Tà, đưa cô ta về
-Rõ!
-Không đừng chạm vào tôi, anh Bạch cứu em!
A Tà tiến đến kéo tay cô nàng tên Thẩm Tinh đi, mặc kệ cô nàng có giãy giụa hay la hét hắn thô bạo mang cô đi khỏi phòng.
Bạch nhìn cảnh này mà bất lực, hắn không thể chống lại Dương Lệ, ở nhân gian cô là cấp trên của hắn, bản thân chỉ đành đứng im siết c.h.ặ.t t.a.y tức giận.
Dương Lệ hừ lạnh dẫn người về, Bạch đi theo sau thầm chửi mắng, hắn đoán chắc chắn là Hắc khai việc hắn đi với gái cho Dương Lệ, thằng bạn chí cốt lại đ.â.m hắn một nhát đau đớn đúng là anh em tốt.
Trên đường về hai người không nói gì với nhau, về đến nhà Hắc thấy Dương Lệ vẻ mặt tức giận thì lại gần hỏi chuyện
Nhưng nhận lại chỉ là cái lườm lạnh lẽo, cô không thèm để ý đến Hắc mà đi thẳng lên phòng đóng sầm cửa đi ngủ.
-Kì lạ, à Bạch, cậu biết Dương Lệ bị sao không?
-Đều tại cậu, lần sau bớt bớt miệng đi
Bạch nhìn mặt thằng bạn thì càng tức hơn, sau khi gõ đầu Hắc cho đỡ tức thì hắn lên thẳng phòng khoá cửa đi ngủ.
-Ơ tôi có làm gì đâu, này này cậu khoá cửa thì tối tôi ngủ ở đâu
Hắc bị hai người bạn vô cớ giận vô cùng ủy khuất, hắn rõ ràng không làm gì sai mà, có về muộn chút xíu thôi có nhất thiết phải nhốt hắn bên ngoài không cho vào phòng không.
-Ngủ phòng khách rất lạnh á
Sáng hôm sau khi Hắc dậy đã nghe thấy tiếng quát từ phòng bếp
-Cô quá đáng vừa thôi, tôi quen ai là việc của tôi liên quan đến cô à
-Anh đừng quên anh là cấp dưới của tôi
-Tôi không quên, nhưng cô cũng phải cho tôi chút tự do chứ, đây đi đâu cũng phải báo cáo, đến quen một cô gái cũng không xong rốt cuộc cô muốn làm mẹ tôi à
-Tôi chả thèm làm mẹ anh, tôi chỉ muốn hỏi cô ta là ai!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/hai-anh-chong-tu-dia-phu/chuong-8.html.]
Dương Lệ tức giận gào lên, cô cầm cái cốc đập vỡ tan trừng mắt nhìn Bạch, bàn tay bị mảnh thủy tinh cứa đứt cũng không chút cảm giác đau đớn mặc cho m.á.u nhỏ giọt xuống.
Hắc thấy vậy vội chạy vào lo lắng nhìn Dương Lệ, lại quay ra nhìn Bạch không biết làm sao
-A Tà, đi lấy ít bông băng ra đây
Bạch trầm giọng nói rồi đi ra ngoài, Dương Lệ sắc mặt không tốt ngồi xuống để A Tà xử lý vết thương giúp, sau khi băng bó xong cô cảm thấy có hơi đau có lẽ vài ngày không nấu cơm được rồi
-Hắc, đi điều tra cô gái đó đi, hình như tên Thẩm Tinh
-Hay là thôi đi, làm vậy có chút không hay lắm
-Cậu có đi không, nếu không để A Tà đi
-Được rồi để tôi đi
Hắc rời đi, do Dương Lệ bị thương lên A Tà thay cô làm việc nhà, ngồi trên ghế nghĩ lại ánh mắt đầy kiên quyết có thế nào cũng không nói của Bạch mà cô càng tức càng khó chịu hơn.
Bạch từ trước tới nay đều nghe theo ý cô, đều suy nghĩ vì lợi ích của cô, vậy mà hôm nay anh ta lại đi bảo vệ cho một cô gái khác. Dương Lệ cảm thấy bị phản bội, cô rất muốn xử lý con ả Thẩm Tinh kia
Do bị thương lên trưa nay Dương Lệ đành gọi đồ ăn ngoài về, Hắc thì đi đến gần chiều mới trở lại, trông vẻ mặt cậu ta chán nản có lẽ không khuyên được Bạch rồi.
-Cô ta là ai?
-Chả là ai cả, cô ta chỉ là một sinh viên của đại học Thương Minh, gia đình làm văn phòng in ấn, chấm hết.
-Chỉ thế thôi sao?
-Chỉ có thế, đảm bảo không sai một ly
Dương Lệ ngạc nhiên, cô còn tưởng là tiểu thư gia tộc nào giàu có cơ, ai ngờ là một nữ sinh bình thường xem ra khó đối phó rồi.
Nếu là tiểu thư đài các thì Dương Lệ có thể dùng tiền hay quan hệ để giải quyết, nhưng với một nữ sinh bình thường thì không thể.
Thương Minh dù không có luật cấm g.i.ế.c người nhưng đối với hành vi ra tay với người không thuộc các băng nhóm hay dân thường đều hết sức lên án, một khi ra tay sẽ trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích.
-Dương Lệ, không biết cô đang nghĩ gì nhưng việc này thực hiện không có kết quả đâu, Bạch rất cứng đầu, cũng là người tình cảm, nếu đó là người con gái cậu ta thích thì có c.h.ế.t cậu ta cũng bảo vệ.
Lời của Hắc đương nhiên Dương Lệ hiểu, nhưng cô cảm thấy Bạch không còn thương mình nữa, giống như đứa trẻ mất đi món đồ mình thích, nó sẽ khóc, sẽ tức giận, sẽ làm mọi cách để lấy về.
-Haiz, bỏ đi, cậu ăn gì chưa?
-Chưa, đi cả ngày đã kịp ăn gì đâu
-Đi chuẩn bị xe đi, chúng ta ra ngoài chơi.
-Haha được được
Hắc vui vẻ kéo A Tà đi chuẩn bị, lát sau ba người tới khu vui chơi giải trí Đại Yên, đây là một trong ba khu vui chơi giải trí lớn nhất Thương Minh do tập đoàn Sở gia đầu tư xây dựng.
Cả ba mua một tấm bản đồ, nơi đây rộng đến ba mươi nghìn mét vuông chia làm hai khu, một khu nhà hàng khách sạn và các dịch vụ giải trí cao cấp ở trên bờ, khu còn lại là bar trên biển, vui chơi giải trí như lướt sóng, tàu lượn...
Dương Lệ từng tới đây một lần lên khá quen thuộc, do không có ý định về lên cô thuê hai phòng khách sạn, đặt một bàn ở nhà hàng năm sao cho tối nay.
-Dương Lệ, tôi muốn đi ra ngoài đó
-Đại tỷ em cũng muốn
Hắc hào hứng chỉ ra ngoài nơi bãi biển náo nhiệt, A Tà hai mắt toả sáng nhìn những cô gái mặc bikini nóng bỏng đang đi qua đi lại mà cả người nóng bừng lên.
-Đi đi, nhớ về sớm
Cô vừa dứt lời cả hai đã biến mất không thấy đâu, cười cười Dương Lệ thay một bộ đồ thoải mái đi xuống dưới tầng.
Đi tới casino, cô đổi một triệu đô thành chip muốn thử vận may của mình hôm nay.
-Ối chà, xem ai nè, Dương cô nương sao nay lại đi một mình vậy
Giọng nói này khiến Dương Lệ khó chịu, Lam Vân từ sau tới khoác vai, dáng vẻ thân thiết như thể hai người đã quen biết lâu.
-Bỏ tay bẩn của ngươi ra
-Nào nào đừng cáu, tôi cũng chỉ muốn chúng ta thân nhau hơn thôi.
-Vậy à, thế ngươi có tình nguyện đánh cược với ta không?
-Được thôi, đi đổi một triệu đô, hôm nay Lam Vân này sẽ chơi cùng Dương cô nương.
Đàn em lập tức đi đổi chip, Dương Lệ hừ lạnh đi vào trong, Lam Vân cười cười đi theo sau
Hai người chọn trò quay số ( không biết tên lên gọi như vậy).
Trò này là một vòng quay nơi viên bi sẽ được thả xuống, người chơi sẽ đặt cược số và nếu bi đúng số đó sẽ là người chiến thắng. Dương Lệ nghe luật chơi thì tự tin đặt số 14 đúng ngày sinh của cô.
-Vậy thôi đặt số 9 vậy, mong trời phù hộ
Lam Vân đặt hai con chip giá một nghìn đô vào ô số chín.
Vòng quay được khởi động, nhìn viên bi nhảy loạn trong đó mà Dương Lệ không khỏi nghĩ tới những suy nghĩ của mình dạo gần đây, nó ngày càng hỗn loạn không thể kiểm soát được.
-14, chúc mừng quý khách số mười năm
-Hahaha vậy mà thua rồi, Dương cô nương đúng là may mắn.
Lam Vân cười lớn cắt đứt dòng suy nghĩ của cô, nhận ra mình đã thắng cô khẽ mỉm cười, một lần thắng đã kiếm về hơn một trăm nghìn đô quả là lãi to.
-Tiếp tục, 12
Tháng sinh của cô, vòng quay lại xoay, Dương Lệ lại chìm vào dòng suy tư và rồi lại thắng. Chỉ trong vòng hai mươi phút cô đã thắng gần năm trăm nghìn đô.