Hai Anh Chồng Từ Địa Phủ - Chương 14

Cập nhật lúc: 2025-03-07 13:23:13
Lượt xem: 13

"Anh nói cái gì!?"

Dương Lệ đứng dậy hỏi lại, đôi mắt như mong chờ lời của Bạch chỉ là câu nói đùa trêu chọc cô mà thôi

"Tôi đã để lại một trăm người tấn công nhà kho đó"

"Anh đang đùa tôi đúng không?"

"Tôi không có đùa, tôi đã để lại một trăm người ở đó tấn công nhà kho"

"Anh có biết trong đó nguy hiểm không? Anh muốn hại c.h.ế.t họ à?"

"Khi đó toàn bộ quân đã bị điều đi, trong đó không tới trăm người"

"Anh quên đó là quân Thiên Đình à, chúng không phải đám đầu đường xó chợ mà một trăm người có thể đánh được"

"Tôi đã cử Thanh Vân đi lĩnh đội, tôi tin họ sẽ làm được"

"Bạch! Tôi bảo anh chỉ huy chứ không phải Thanh Vân, anh muốn chống lệnh sao!"

Dương Lệ hét ầm lên, cô không thể ngờ Bạch lại dám để một trăm người tấn công vào nhà kho đó. Bản thân dẫn chín trăm người còn lại tới đây

"Tôi chỉ lo cho cô mà thôi, nhỡ may bị làm sao thì Huyết Phủ hội này sẽ tan rã mất"

"Tôi không cần anh tới cứu, anh coi tôi là kẻ ngốc không nhìn ra kế hoạch của Lam Vân à, anh nghĩ tôi sẽ ra ngoài tự đặt mình vào nguy hiểm à"

Dương Lệ thở gấp che ngực, đầu óc choáng váng cả người như sắp ngã, cô không dám tin Bạch lại kháng lệnh cô, rõ ràng trước khi đi cô đã nhiều lần dặn dò anh ta rồi mà.

"Hắc, theo tôi tới nhà kho đó" Dương Lệ lấy lại bình tĩnh quay người đi ra ngoài

"Khoan đã, cô đang bị như này rồi còn đi đâu, để tôi và Hắc đi cho" Bạch vội đuổi theo ngăn cản, hắn nhìn ra sức khoẻ của Dương Lệ không được tốt, bây giờ đi rất có thể sẽ đổ bệnh mất

"Tôi không cần anh quan tâm, A Vũ, dẫn đường đi"

"Rõ!"

A Vũ lấy tạm một chiếc xe máy đi trước, Dương Lệ và Hắc theo sau. Bạch thấy họ đi cũng đi theo giao việc dọn dẹp chiến trường cho Thanh Nhân làm.

Bây giờ đã là sáu giờ, mặt trời dần mọc lên chiếc những tia nắng ấm áp xuống, nhưng đối với Dương Lệ thì cô chỉ thấy lạnh, cả người run rẩy khi cửa nhà kho được mở ra.

Bên trong đã bị phá tan, t.h.i t.h.ể la liệt khắp nơi lẫn lộn người của Thiên Đình và Địa Phủ với nhau, cả nhà kho đâu đâu cũng thấy máu, những vết tích đạn b.ắ.n hay kiếm c.h.é.m được thấy khắp nơi chứng tỏ đã xảy ra một cuộc chiến thảm khốc.

Truyền tông trận đã bị phá hủy, mọi thứ Thiên Đình cất ở đây đều không còn.

Dương Lệ chậm rãi đi một vòng, cuối cùng dừng bên cạnh một thanh niên mặc áo xanh, đây là người duy nhất còn sống đến giờ.

"Thanh Vân"

"Khục...đại tỷ...chị đến rồi sao.."

Người thanh niên ho ra vào ngụm máu, cười cười hơi cúi đầu chào.

Màu áo xanh của cậu đã bị nhuộm màu đỏ tươi, một bên tay bị dập nát, vùng bụng và n.g.ự.c cũng có mấy vết đạn bắn. Có thể sống đến giờ đều nhờ ý chí muốn đợi Dương Lệ đến.

"Thanh Vân, chị tới muộn rồi"

Dương Lệ khẽ nói nắm lấy tay cậu, bàn tay lạnh ngắt đã không còn chút cảm giác nay được sưởi ấm khiến Thanh Vân rất hạnh phúc

"Đại tỷ...bọn...bọn em...đã hoàn thành... nhiệm vụ rồi..khục khục..chị có hài lòng không.."

Dương Lệ mím môi gật đầu liên tục, cô cúi đầu không dám nhìn lên vì sợ bản thân sẽ nhịn không nổi mà rơi lệ.

"Chị...đừng khóc...bọn em là quỷ hồn...có c.h.ế.t cũng không đáng tiếc, đừng vì bọn em mà trách anh Bạch...anh ấy chỉ lo cho chị...hai người sau này nhất định phải chiến thắng...khục khục..bọn em ở dưới chờ tin vui"

Thanh Vân nói xong thì kịch liệt ho khan, m.á.u tươi từ khoé miệng không ngừng trào ra, nhưng dù vậy khuôn mặt hắn lại vô cùng hạnh phúc.

Dương Lệ ngẩng đầu lên, khoé mắt nàng đỏ hoe đau lòng rơi lệ, cô ôm lấy Thanh Vân tựa đầu cậu ấy vào lòng khẽ xoa đầu cậu

"Chị nhất định sẽ thắng, chị sẽ không để một ai hi sinh vô ích đâu, ngủ đi, em đã mệt rồi"

"Em rất vui vì được chiến đấu vì chị!"

Thanh Vân chậm rãi nhắm mắt lại, đúng là hắn lên nghỉ ngơi rồi.

...

"A Tà, đưa bọn họ về đi"

Dương Lệ khẽ nói, cô lau nước mắt đi ra ngoài nhà kho, trời đã sáng báo hiệu một ngày mới bắt đầu, nhưng với Thanh Vân và một trăm người kia thì vĩnh viễn đã kết thúc

Quỷ hồn lên dương gian có cơ thể con người, một khi c.h.ế.t sẽ hồn phi phách tán không thể trở về Địa Phủ, cũng không vào luân hồi chuyển thế được nữa mà sẽ tan biến khỏi thiên địa, mãi mãi không bao giờ gặp lại.

Đây chính là cái bất lợi của bọn họ so với Thiên Đình, bên đó không thể đưa quá nhiều người tới đây nhưng mỗi binh tướng đều có sức mạnh hơn người, khả năng tự hồi phục đáng sợ và rất khó g.i.ế.c chết.

Giống như Lam Vân chỉ có c.h.é.m bay đầu, diệt sát nguyên thần của hắn mới g.i.ế.c được hoàn toàn, còn không c.h.é.m bay một tay chỉ là vết thương nhỏ mà thôi.

Vì lý do này lên cô mới bảo Bạch dẫn một ngàn người tấn công nơi này, vậy mà...

"Dương Lệ, cậu vẫn ổn chứ?"

Hắc lại gần hỏi, cô gật đầu đi tới trước mặt Bạch, trong ánh mắt của tất cả mọi người cô cho y một tát in đỏ dấu tay trên mặt

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/hai-anh-chong-tu-dia-phu/chuong-14.html.]

"Anh mở to mắt ra mà nhìn, bọn họ đều c.h.ế.t cả rồi đó, đã vừa với lòng tin của anh chưa"

"Dương Lệ cậu bình tĩnh chút đi, chuyện này còn có thể giải quyết á"

Hặc vội tiến đến nói, nhưng lời hắn vừa ra như đổ thêm dầu vào lửa khiến Dương Lệ càng điên hơn mà gào lên

"Giải quyết? Họ đều c.h.ế.t cả rồi giải quyết như nào? Chả lẽ cậu muốn dùng mạng của Bạch bù vào à, hay bỏ tuổi thọ của tôi, mười năm tuổi họ của tôi nhất định đổi được mạng của một người trong số họ á"

Dương Lệ nói mà ho khan, cô ôm đầu cả người lảo đảo như sắp ngã, cảm giác chóng mặt và cơn buồn nôn trào lên cổ họng khiến cô thở gấp cố gắng nuốt xuống.

"Vậy lấy mạng tôi đi, mạng của tôi có thể đổi được cho hai mươi người đó" Bạch khẽ nói

Hắn biết hành động của mình là sai, nhưng hắn không hối hận khi quyết định như vậy. Đối với hắn, bảo vệ Dương Lệ an toàn là nhiệm vụ quan trọng nhất, khi đó hắn không nghĩ được nhiều đến hậu quả như vậy

"Anh...khục"

Dương Lệ run run ho ra một ngụm m.á.u tươi mà ngã xuống, cũng may Hắc bên cạnh đã vội đỡ cô, hắn lo lắng kiểm tra thì giật mình khi mạch tượng cô hỗn loạn, cả người nóng rực như phát sốt, hơi thở khó khăn ngắt quãng.

"A Tà, mau lấy xe, Dương Lệ bệnh rồi!"

"Dạ"

Hắc bế ngang cô lên đưa cô ra xe, nhưng cô đã cản hắn lại khẽ lên tiếng: "Thả tôi xuống, tôi không sao"

"Nhưng mà..." Hắc lo lắng

"Mau thả tôi xuống"

Hắc chỉ đành làm theo để cô xuống, Dương Lệ lau đi vết m.á.u khoé miệng, nhìn Bạch trầm giọng nói: "Bạch, không tuân theo lệnh, gián tiếp hại c.h.ế.t đồng đội, phạt hai trăm roi. Lập tức thi hành tại đây!"

Lời này khiến tất cả người ở đó kinh ngạc, đại tỷ thật sự trừng phạt anh Bạch. Roi là hình phạt rất nặng vì bọn họ sử dụng loại roi tác động thẳng vào bản thể quỷ hồn, một khi đánh xuống sẽ tạo tổn thương cực lớn khó mà hồi phục trong thời gian ngắn được.

Quỷ hồn bình thường khó mà chịu qua hai mươi roi, ngay cả quỷ hồn cao cấp như Hắc Bạch thì giới hạn của họ chỉ đến trăm roi là cùng. Hai trăm roi này mà thực hiện khác gì lấy mạng Bạch.

"Đại tỷ, chuyện này..."

"Đây là lệnh, mau làm theo đi" Bạch khẽ nói, hắn cởi bỏ áo ngoài quỳ xuống, đưa lưng về phía Dương Lệ

Trên tấm lưng trần lực lưỡng kia là những vết sẹo do những năm tháng chiến đấu mà để lại, là chiến tích huy hoàng mà Bạch luôn tự hào mỗi khi có người nhìn thấy.

"Hắc, cậu thực hiện đi" Dương Lệ ra lệnh, A Liên đã mang roi tới đưa cho Hắc

Cầm cây roi trong tay cảm nhận sự lạnh lẽo của nó, Hắc cắn răng đi lên phía trước, hắn thật sự không nỡ ra tay vì kia là bạn của hắn á.

"Hắc, làm đi, không cần nương tay với tao đâu"

"Bạch, tao xin lỗi!"

"Không có gì phải xin lỗi cả, tao làm thì phải chịu trách nhiệm, còn không mau ra tay!"

Hắc nhắm mắt vung roi quất xuống, tiếng vụt vang lên liên tục, mỗi roi đều như lưỡi d.a.o cứa lên tấm lưng trần kia khiến nó rách da chảy máu, để lại những vết thương dài nhìn vô cùng đáng sợ.

Roi Diệt Hồn là thứ Hậu Thổ nương nương ban cho Dương Lệ, nó có khả năng g.i.ế.c c.h.ế.t quỷ hồn, gây tổn thương đến linh hồn của kẻ bị đánh. Vật này được Dương Lệ sử dụng như hình phạt để trừng phạt người phạm tội trong hội

Nhưng không ai ngờ người đầu tiên lại là Bạch

"Hai mươi"

"Hai mươi mốt"

"Hai mươi hai"

A Vũ đứng bên cạnh đếm, đánh đến lúc này cả lưng Bạch đã m.á.u chảy đầm đìa, da rách thịt nát, cả người y đã bắt đầu run rẩy không giữ được ổn định như trước nữa.

Nhưng từ đầu đến cuối Bạch vẫn không kêu lấy một tiếng, hắn cắn chặt môi cố giữa cho bản thân không ngã xuống, chịu đựng từng roi từng roi

"Bảy mươi chín"

"Tám mươi"

"Tám mươi mốt"

...

A Vũ đã không đành lòng đếm tiếp vì Bạch lúc này đã rất thê thảm rồi, y chống một tay xuống đất thở gấp m.á.u tử lưng nhỏ giọt xuống tạo thành vũng nhỏ, cảm giác chỉ cần đánh thêm vài roi nữa thôi là Bạch sẽ ngã xuống mất mạng.

Hắc cũng không thể đánh tiếp được nữa, hắn giơ cao roi nhưng tay run rẩy khó mà hạ xuống được, lúc này nội tâm hắn đấu tranh kịch liệt khó xử không biết phải làm sao.

"Đánh tiếp đi" Bạch khẽ nói

"Bạch, cậu sẽ c.h.ế.t thật đó..."

"Tôi nói là đánh tiếp đi cậu không nghe sao!" Bạch gào lên, hắn run tay chống đỡ lần nữa thẳng lưng dậy

Hắc cắn răng quay đầu đi lần nữa quất roi xuống, lần này Bạch đã nhịn không nổi mà phát ra tiếng kêu, nhưng ngay giây sau hắn đã cắn chặt môi đến chảy m.á.u để bản thân không hét lên.

Dương Lệ đứng ngoài nhìn từ nãy đến giờ đều không nói gì, chỉ đến khi Hắc đánh đến roi thứ chín chín cô mới lên tiếng: "Được rồi, dừng lại đi, tôi không muốn phải có thêm người c.h.ế.t nữa đâu"

Cô sau đó chỉ liếc Bạch một cái rồi quay người đi lên xe rời đi

Nhìn theo chiếc xe dần khuất xa mãi không rời, đến khi nó biến mất khỏi tầm mắt thì Bạch mới thở ra một hơi, mệt mỏi ngã xuống.

Loading...