Hai Anh Chồng Từ Địa Phủ - Chương 13

Cập nhật lúc: 2025-03-07 13:22:46
Lượt xem: 7

"Anh Bạch, chúng ta cứ chờ như vậy sao?"

Thanh Nhân khẽ hỏi, hắn là một trong mười quỷ hồn mạnh nhất được phái tới lần này, so với đám người A Tà thực lực ngang nhau lên được giao cho Bạch quản lý

Lần này bọn họ tấn công kho cảng số năm của Thiên Đình liền huy động một ngàn người, gần như nắm chắc phần thắng trong tay. Không hiểu sao vẫn phải chờ ở đây.

"Chờ đi, khi nào cô ấy phát lệnh mới được hành động"

Bạch khẽ đáp, hắn nhìn đồng hồ đã gần năm giờ, bên đó chắc đã xử lý xong, rốt cuộc Dương Lệ để hắn chờ để làm gì chứ.

Kho cảng này chỉ có ba trăm người canh giữ, so với một ngàn người bên họ thì thật không đáng là gì rất dễ dàng bị đánh tan, nhưng gần một tiếng đã qua phía bên kia vẫn chưa truyền đến tin tức gì thật khiến hắn sốt ruột.

"Anh Bạch, có người ra!"

Thanh Nhân chỉ tay nói, hắn nheo mắt theo thì thấy một kẻ mặc áo trắng đi vào trong kho

"Cử người đi xem đi"

"Rõ!"

Thanh Nhân đáp, nhưng hắn chưa kịp đi thì bên trong kho đã có động tĩnh, cửa kho mở ra, bên trong một đám người chạy ra nhanh chóng lên những xe gần đó mà đi mất

Nhìn sơ qua không dưới bốn trăm người, đông như vậy bọn họ khi nãy đánh vào nhất định tổn thất không nhỏ.

"Đi điều tra xem Thiên Đình muốn làm gì đi"

Bạch khẽ lên tiếng, hắn có cảm giác sắp xảy ra chuyện không tốt, lâu như vậy mà một tin tức cũng không có thật sự làm hắn lo lắng.

Lam Vân nhất định đã tới đó xem tình hình, nay vài trăm người lại rời khỏi nơi trọng yếu này mà đi, rõ ràng bọn chúng có nhiệm vụ còn quan trọng hơn cần làm.

"Khoan đã, chả lẽ..."

"Anh Bạch, quân bên trong kia chỉ còn không tới trăm người"

"Con mẹ nó, Lam Vân ngươi là đồ đáng hận!"

Bạch gầm lên tức giận đập tường, hắn sao lại không nghĩ tới việc này cơ chứ. Mục tiêu của Thiên Đình không phải Sở Thẩm Hàn mà là Dương Lệ.

Bọn chúng lập ra cái kế hoạch bắt Sở Thẩm Hàn đánh đổ Sở gia để dụ Dương Lệ xuất hiện, chỉ cần cô ra ngoài thì Lam Vân nhất định điều động toàn lực truy bắt cô, như vậy sẽ đánh sập Huyết Phủ hội nhanh chóng.

Mất đi người đứng đầu thì chính là thua, quân không có vua khác gì lũ ô hợp đâu.

Việc nhà kho nhất định cũng là chúng để lộ ra cho A Vũ tìm được, chứ không một nơi quan trọng như này sao có thể dễ dàng tìm ra được vậy chứ.

"Chúng ta phải làm sao bây giờ?"

Thanh Nhân kinh hãi khi nghe Bạch nói, nếu đại tỷ bị bắt thì bọn họ sẽ phạm tội lớn, Hậu Thổ nương nương sẽ không tha cho bất kể ai phá hỏng kế hoạch, để thua Thiên Đình.

Bạch cũng không biết phải làm sao, trước khi đi hắn đã hứa với Dương Lệ sẽ hoàn thành nhiệm vụ này, cô ấy cũng nhắc nhở nhiều lần dù có chuyện gì xảy ra cũng không được rời bỏ nhiệm vụ.

Một ngàn người đều ở đây, phía bên kia chỉ có ba trăm người đối đầu với hơn năm trăm người sẽ chống đỡ được bao lâu, hơn nữa Lam Vân không phải kẻ mà Hắc hay đám người A Tà có thể đánh lại.

Thiên Đình dốc toàn lực sẽ dễ dàng đánh bại đội bên đó mà thôi

"Lưu lại một người dẫn trăm người tấn công vào trong, những người còn lại lập tức theo ta tới cứu viện!"

"Rõ!"

Thanh Nhân lập tức chạy đi, chỉ hai phút sau tiếng hồ g.i.ế.c vang lên, một trăm người lao vào phá tan cửa kho điên cuồng công phá.

Thấy cảnh này Bạch mới an tâm dẫn người rời đi, chín trăm người dùng hết tốc lực, lao như bay về phía thành phố.

...

"Lam Vân!"

Hắc kinh hô, hắn đã cảm nhận được Lam Vân ở gần đây nhưng không ngờ tên này sẽ xuất hiện ngay lúc hắn rời mắt khỏi Dương Lệ.

Từ xung quanh rất nhiều quân Thiên Đình xuất hiện và ngày càng đông bao vây bọn họ, đám người A Tà dần lui về sát lại nhau đề phòng nhìn xung quanh

Cô lúc này bị hắn giữ cổ từ phía sau, chỉ một lần phát lực thôi thì cái cổ trắng ngần kia sẽ gãy, cô sẽ được xuống gặp Hậu Thổ nương nương, sau đó toàn đụ với ông bà tổ tiên ngay lập tức.

Nhưng đối mặt với tử vong đe doạ Dương Lệ vẫn rất bình thản, cô khẽ cười nói: "Ra là Lam Vân, ngươi tới xem tiến độ kế hoạch à?"

Không khí vốn đã căng thẳng bị lời này của cô làm cho  càng căng hơn, Hắc hai tay siết chặt, đôi mắt đầy tơ m.á.u muốn nhanh chóng lao lên cứu Dương Lệ khỏi tay Lam Vân.

Nhưng lý trí không cho phép hắn làm vậy, đám người A Tà phía sau cũng vậy, bọn họ biết chỉ cần ra tay thì Dương Lệ sẽ gặp nguy hiểm

"Haha Dương cô nương đúng là biết đùa, cô vẫn chưa hiểu bản thân đang trong tình thế nào sao?" Lam Vân cúi nghe ghé sát tai Dương Lệ l.i.ế.m nhẹ, hành động này khiến mí mắt Hắc muốn rách ra, hận không thể ăn tươi nuốt sống tên khốn kia

"Lam Vân, ngươi đừng có rơi vào tay ta, nếu không ta sẽ băm ngươi ra cho chó ăn!"  Hắc nghiến răng nghiến lợi nói

"Hắc à, không có Bạch ở đây ngươi có thể làm gì ta, haha không muốn nhìn ta sẽ bắt ngươi nhìn" Lam Vân cười cười nói

Hắn luồn tay vào trong váy Dương Lệ, đôi tay kia chạm khắp nơi trên làn da trắng nõn kia, không ngừng cấu véo để lại rất nhiều vết đỏ.

Không dừng lại hắn còn mạnh bạo xé rách một phần chân váy, đôi chân dài miên man không đầy quyến rũ kia rơi vào mắt khiến đám người Thiên Đình kia hú hét, cười lớn

"Đẹp thật đó, đúng là cực phẩm"

"Lam đại ca ánh mắt cao minh, nhìn trúng cô em ngon như vậy"

"Hội chủ Huyết Phủ hội không ngờ ra ngoài lại ăn mặc thiếu vải vậy, làm ta nhớ tới mấy con điếm quỳ dưới chân Lam đại ca xin hầu hạ á"

"Thưởng thức xong nhớ chia sẻ cho anh em dùng cùng nha, hahaha!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/hai-anh-chong-tu-dia-phu/chuong-13.html.]

Lam Vân đưa tay ra hiệu dừng lại, hắn nhìn Hắc đang run lên vì tức giận kia mà trong lòng thoả mãn, có thể khiến cho quân Địa Phủ bất lực chịu sự sỉ nhục như này đúng là khó có được mấy lần, phải chậm rãi thưởng thức mới được.

"Thật đáng tiếc Bạch không có ở đây, nếu không hắn nhất định sẽ phát điên mất" Lam Vân thở dài rồi lại cười, vì có Bạch ở đây thì hắn sao có thể thuận lợi bắt Dương Lệ được

"Lam Vân, có ai bảo ngươi rất ngu không?"

Lúc này Dương Lệ mới lên tiếng, cô chậm rãi nhìn lại phía sau, trên gương mặt mỹ lệ kia cong lên một nụ cười rạng rỡ

"Ra tay đi"

"Hả!?"

Xoẹt

Lam Vân trong ánh mắt kinh hãi của tất cả bị một kiếm c.h.é.m bay cánh tay, Hắc nhanh như chớp lao đến, hai con Cá Heo được lấy ra một đập toàn lực đánh bay Lam Vân

Ầm

"Giết sạch bọn chúng cho ta!"

Dương Lệ hét lên bật người lao lên trước, một kiếm đ.â.m thủng cổ họng của tên phía trước, m.á.u tươi tuôn trào như châm ngòi nổ khiến hai bên đang ngơ ngác lập tức lao vào nhau.

"Giết sạch Thiên Đình, không để lại một tên nào!"

"Rõ!"

Có mệnh lệnh này của cô toàn quân Địa Phủ liền phát cuồng, mỗi người đều không sợ hãi cái c.h.ế.t lao lên g.i.ế.c đến đỏ mắt.

Thiên Đình dám làm nhục Dương Lệ chính là làm nhục Địa Phủ, bọn họ tuyệt không bỏ qua, có c.h.ế.t cũng phải rửa mối nhục nhã này.

"Trả thù cho đại tỷ!"

A Tà gầm lên như dã thú, hắn tàn kéo đứt một cánh tay tên trước mặt, nhảy lên vặn gãy cổ kẻ này. Máu tươi kích thích đã khiến những quỷ hồn ngày thường vẫn vui vẻ cười nói này lộ rõ ma tính.

Những người khác theo sau điên cuồng tấn công phá nát đội hình của quân Thiên Đình, dù vậy thì số lượng của họ vẫn ít hơn đối phương, từ phía sau vài chục xe đi tới đưa thêm quân tiếp viện khiến cuộc chiến ngày càng thảm khốc hơn

Lam Vân bên này bò ra từ đống gạch vụn, hắn phủi bụi trên cơ thể, căm tức nhìn kẻ trước mặt, m.á.u từ cánh tay bị đứt đã ngừng chảy mà dần hồi phục lại như cũ.

Hắn là thần tiên, chỉ cần không mất đầu thì dù chặt đứt tứ chi vẫn có thể mọc trở lại.

"Ngươi là ai?"

Lam Vân đứng dậy trầm giọng hỏi, hắn nhận ra kẻ này không phải người trong số ba trăm người kia, một kẻ lạ mặt xuất hiện nằm ngoài dự tính của hắn.

"Ta là ai ngươi không cần biết, nhưng hôm nay ngươi phải chết"

"Lam Vân, nộp mạng đi!"

Lúc này Hắc cũng xông tới với khí thế khủng bố, Lam Vân tối mặt lại, một mình Hắc thì hắn có thể xử lý được nhưng thêm một kẻ lạ mặt thì không thể.

Nhát kiếm vừa rồi có thể giấu qua cảm nhận của hắn, đã thế dễ dàng c.h.é.m đứt tay đủ thấy uy lực kinh người.

"Hắc, lần này các ngươi gặp may, nhưng lần sau thì đừng trách ta. Rút lui!"

Lam Vân quát lên mau chóng rời khỏi đây, hắn sợ trì hoãn lâu sẽ sinh biến.

Quân Thiên Đình thấy Lam Vân hạ lệnh thì dừng đánh mau chóng rời khỏi đây, bọn chúng cũng sợ phải giao chiến với một đám người điên, đến lúc đó không thắng mà lại tổn thất nặng nè thì thật không ổn.

"Không cần đuổi theo nữa, mục đích của chúng ta đã hoàn thành rồi"

Dương Lệ khẽ nói, cô không muốn người của mình đổ m.á.u vô ích nữa, tối hôm nay Thiên Đình đã tổn thất không nhỏ rồi

"Đại tỷ, chị không sao chứ?"

A Tà vội chạy đến lo lắng hỏi, cô khẽ cười lắc đầu, chỉ là bị sờ mó với xé cái váy thôi không có gì đáng ngại cả. Nhưng nhìn những người bị thương mà tim cô đau nhói, họ liều mạng là vì cô á

"Mau chóng băng bó cho những người bị thương, đưa họ về nghỉ ngơi đi"

"Rõ!"

A Tà chạy đi làm việc, lúc này cô mới thở phào đi vào mái hiên gần đó ngồi nghỉ một chút, tựa lưng vào tường nhìn xung quanh, cuối cùng cũng kết thúc rồi

Hắc đi đến phía sau là người mặc đồ đen kia, hắn khom người hành lễ nói: "Tham kiến hội chủ, tôi là Tử Ngôn, Hậu Thổ nương nương phái tôi tới bảo vệ hội chủ"

Cô khẽ gật đầu, lần này cô dám ra ngoài hành động chính vì có Tử Ngôn trong bóng tối bảo vệ, hắn có khả năng tách hồn ra khỏi thân chui vào một không gian nhỏ, nó ẩn trong chiếc khuyên tai cô đeo lên Lam Vân mới không thể phát hiện ra.

"Không biết Bạch sao rồi?" Dương Lệ nhỏ giọng, việc cô lo chính là bên phía nhà kho kia, chỉ cần phá được thì sẽ là món quà lớn cho Lam Vân rồi

Nhắc tên là người tới, A Tà chạy tới báo Bạch dẫn theo chín trăm người đã tới nơi.

"Dương Lệ, cô không sao chứ?"

Bạch chạy tới sắc mặt lo lắng, khi thấy cô cả người lành lặn không một vết xước thì mới yên lòng thở phào nhẹ nhõm.

Dọc đường hắn không dám dừng lại một phút dùng hết sức chạy tới đây, từ xa đã có thể nghe thấy tiếng đánh nhau và s.ú.n.g nổ, mỗi giây mỗi phút hắn đều lo cô bị tên Lam Vân bắt đi.

Cuối cùng cô vẫn an toàn, thật tốt quá

"Nhìn anh có vẻ mệt mỏi, nhà kho đó công phá khó lắm sao, tổn thất nhiều người không?"

Dương Lệ hỏi, khi nãy A Tà báo Bạch chỉ dẫn chín trăm người mà lòng cô như thắt lại, không tin một trăm người đã nằm lại ở đó.

Cái này kho đó nhiều nhất chỉ có bốn trăm người bảo vệ, với một ngàn quân cộng thêm Bạch thì không thể tổn thất lớn như vậy được.

"Tôi khi biết Lam Vân có ý định bắt cô, đã dẫn chín trăm người tới ứng cứu, để lại đó một trăm người đi công phá rồi"

"Anh nói cái gì!?"

Loading...