Hai Anh Chồng Từ Địa Phủ - Chương 11
Cập nhật lúc: 2025-03-01 01:36:39
Lượt xem: 22
Sau một đêm bị Bạch trêu đùa thì sáng hôm sau Dương Lệ tỉnh dậy mà cả người đau nhức, cảm giác cái lưng cô muốn rời ra, bên dưới thân truyền đến mấy cơn đau tê tê khiến ngồi dậy thôi cũng khó khăn
"Tên đáng ghét đó, làm thì làm đi còn mạnh bạo như vậy" Dương Lệ thầm mắng, cô cố đi xuống giường, lết cái thân tàn vào nhà tắm
Hôm qua làm xong thì mệt đến ngủ ngay lập tức, mà Bạch cũng rời đi để mặc cô ở đây. Đúng kiểu chơi xong bỏ, đàn ông đúng là vô tâm đáng hận.
Đứng dưới vòi hoa sen mặc cho dòng nước chảy khắp cơ thể, gột rửa đi sự mệt mỏi trong cô, làn da trắng mịn dưới làn nước lạnh như phát sáng làm nổi lên sự xinh đẹp của cô
Eo thon, đôi chân dài, đường cong mượt mà và gợi cảm, gương mặt tròn với vẻ hồng hào, tươi tắn, thân hình hoàn mỹ như tạc tượng. Quả thực dù là dáng người hay diện mạo thì đều tuyệt đẹp, giống như một tác phẩm nghệ thuật vậy.
Sau khi tắm rửa xong Dương Lệ cảm thấy tinh thần tốt lên rất nhiều, ra ngoài thu dọn đồ đạc, lúc này Hắc và A Tà đã đứng ở cửa chờ sẵn. Ngoài ý nghĩa là Bạch cũng ở đây
"Tôi tưởng anh đã đi rồi?" Dương Lệ nhìn y hỏi, giọng không thể hiện cảm xúc, không rõ cô đang vui hay giận
"Tôi sẽ không đi nếu không có cô" Bạch đáp, hắn nhìn thẳng vào Dương Lệ, ánh mắt như sao đêm kia dường như nhìn thấu tâm trí cô, đọc được mọi ý nghĩ trong tim
Dương Lệ không nói gì chỉ đi thu dọn đồ, làm xong cô để A Tà xách hộ, không để ý đến Bạch nữa.
Trên đường trở về cô cũng để A Tà lái xe mà không ngồi xe của Bạch, cả Hắc cũng không được ngồi cùng khiến cậu ta vừa ngạc nhiên vừa khó hiểu.
"Tao làm gì sai sao, hai người giận nhau à?" Hắc quay ra hỏi thằng bạn
Bạch từ chối trả lời vì chính hắn cũng không biết lý do, không phải chỉ là làm vài chuyện người lớn thôi à, có gì phải giận chứ. Trên đường về hai người nghĩ đủ lý do muốn biết tại sao Dương Lệ lại giận
Bên phía Dương Lệ thì vừa về cô đã lên phòng, lệnh A Tà không được cho phép ai vào nếu không được cô cho phép, kể cả Bạch và Hắc.
"Đại tỷ, chị lại giận đại ca sao?" A Tà hỏi
Dương Lệ lắc đầu nói: "em không cần hỏi nhiều như vậy, làm theo lời chị dặn là được"
Nói xong cô đi đóng cửa phòng lại, A Tà còn nghe thấy tiếng khoá cửa khiến hắn lo lắng, chả lẽ bão tố lại sắp tới rồi.
"Phải làm sao bây giờ?" A Tà lẩm bẩm tự hỏi, hắn thật sự không biết phải làm gì trong trường hợp này
Không thể trái lời đại tỷ, nhưng nếu Bạch ra lệnh thì hắn biết làm sao bây giờ. Bị kẹp giữa hai người khiến A Tà lúng túng khó xử không biết chọn theo bên nào.
Theo đại tỷ thì bất nghĩa với Bạch, vì hắn được Bạch đưa lên đây, làm việc và phục vụ với mục đích chống lại Thiên Đình của Địa Phủ. Đối với một tiểu quỷ như hắn thì đây là vinh dự vô cùng lớn
Nhưng theo Bạch thì là bất trung với đại tỷ, lúc đó Hậu Thổ nương nương đã phát lệnh mọi việc phải nghe lệnh Dương Lệ chỉ huy, trên dương gian đại tỷ có quyền lực giống với Hậu Thổ nương nương dưới Địa Phủ vậy.
Trong chốc lát, A Tà nội tâm lâm bất định cùng xoắn xuýt bên trong, giữa trung và nghĩa hắn làm sao bây giờ, ánh mắt mờ mịt không biết nghĩ ra sao
"A Tà, ngươi nghĩ gì thế hả?" Lúc này sau lưng vang lên tiếng hỏi, hắn quay lại thì thấy là A Vũ, một trong mười hai quỷ hồn đầu tiên đến dương gian như hắn
A Vũ bình thường phụ trách việc thu thập thông tin, tình báo về Thiên Đình báo cho Dương Lệ, cả tuần hoặc vài tuần mới thấy xuất hiện cũng là chuyện thường, mà mỗi khi tên này xuất hiện thì nhất định sắp xảy ra chuyện không tốt.
"Không có gì, đại tỷ gọi ngươi sao?" A Tà lắc đầu hỏi
A Vũ cười cười lấy ra một tập tài liệu đưa A Tà, vẻ đắc chí nói: "mấy ngày ta được lệnh đi điều tra một trụ sở ở khu Hồng Quang, phía nam Thương Minh, ở đó tìm được một kho hàng được canh phòng rất cẩn thận, đoán xem bên trong có gì đi"
Xem vẻ mặt của A Vũ, A Tà không cần đoán cũng biết trong đó là đồ của Thiên Đình, hơn nữa rất quan trọng.
"Úp úp mở mở, có gì nói luôn đi"
"Ngươi thật là chả chịu chơi gì, trong đó là một truyền tống trận để đưa người và của từ tập đoàn Thiên Vũ sang cho Lam Vân sử dụng"
A Tà gật gật đầu không ngạc nhiên lắm, chuyện này bọn họ đều đoán được thể nào ở Thương Minh cũng có truyền tống trận đưa đồ tiếp viện cho Lam Vân, nếu không có tập đoàn Thiên Vũ chống lưng, Lam Vân muốn một mình đi chinh phục Thương Minh là điều không thể.
"Đại tỷ đang ở trên phòng để ta đi thông báo, hôm nay chị ấy không vui, nói chuyện nhanh chóng để chị ấy nghỉ ngơi" A Tà nói xong thì đi lên tầng, lát sau hắn xuống khẽ gật dẫn A Vũ lên phòng.
Trên phòng Dương Lệ mặc bộ váy ngủ màu đỏ mỏng, đi chân trần ngồi xem qua những thông tin mà A Vũ thu thập được, vẻ mặt hiện ra vẻ hài lòng nói: "Tốt lắm, cậu đi sắp xếp chút đi, một tuần sau chúng ta sẽ nhổ nơi này đi"
"Dạ đại tỷ!" A Vũ đáp
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/hai-anh-chong-tu-dia-phu/chuong-11.html.]
Hắn chớp mắt nhìn qua rồi khẽ hỏi: "đại tỷ, chị không được khoẻ sao?"
Dương Lệ lắc đầu cười nhẹ, cô vẫy vẫy tay ý bảo hai người ra ngoài. A Tà hiểu ý liền kéo A Vũ ra ngoài, đóng cửa lại để cô nghỉ ngơi.
"Đại tỷ sao vậy?" A Vũ lo lắng hỏi
Dương Lệ hiện tại là người lãnh đạo, chỉ huy mọi công việc của Địa Phủ ở dương gian, cô mà có bị làm sao thì chính là tổn thất to lớn cho bọn họ. Thiên Đình sẽ nhân cơ hội này mà phát động tấn công thì nguy cơ bị tiêu diệt là rất cao
"Tao cũng không biết, từ sáng đến giờ chị ấy cứ không vui, cảm giác mệt mỏi á" A Tà nhún vai đáp, đừng nói là hắn vì ngay cả Bạch và Hắc cũng không biết lý do là gì, đau đầu suy nghĩ cũng không tìm ra
Họ khi về đến nhà thì được A Tà bảo là Dương Lệ nghỉ ngơi, không có sự đồng ý thì kể cả hai người cũng không được lên phòng cô.
"Vừa nãy Lam Vân đã gửi tin tới báo thời gian thực hiện kế hoạch là 4h sáng ngày mai, vậy mà bây giờ Dương Lệ lại như vậy, chúng ta phải làm sao đây?" Hắc đi qua đi lại, hắn lo lắng đến uống cạn cả bình trà, nhìn Bạch muốn thằng bạn nói gì đó
Nhưng Bạch chả khá hơn, vẻ mặt hắn âm trầm, đôi mắt trở lên đen sâu hun hút nói: "chúng ta vẫn sẽ hành động, mặc kệ cô ấy đang bệnh hay bị làm sao, 4h sáng ngày mai tập hợp người"
"Cậu đùa tôi chắc, Dương Lệ là người đứng đầu Huyết Phủ hội, trực tiếp lãnh đạo việc chống lại Thiên Đình của Địa Phủ. Chúng ta mặc dù có quyền giám sát nhưng muốn hạ lệnh, điều động người buộc phải có lệnh của cô ấy"
Hắc nói chính là điểm mấu chốt của việc này, mấy trăm quỷ hồn được đưa lên đây đều chỉ nghe lệnh Dương Lệ. Đây là Hậu Thổ nương nương an bài, vừa hạn chế quyền hạn của hai người họ vừa để Dương Lệ tự bảo vệ bản thân.
"Đáng ghét mà!" Bạch đập bàn bỏ ra ngoài hút thuốc
A Tà đứng gần đó thở dài, hắn đi lên tầng đứng trước cửa phòng Dương Lệ nhẹ gõ cửa, nhưng trong phòng truyền đến tiếng thở đều đều, có lẽ cô đã ngủ rồi.
Bên trong phòng Dương Lệ đang như lạc vào một thế giới khác, ở đây cô gặp một nữ tử mặc bạch y, một thân phong hoa tuyệt đại, toát ra vẻ cao quý không ai sánh bằng. Sau lưng sáu vòng tròn xoay quanh, nếu cô đoán không nhầm thì đây là Hậu Thổ nương nương.
Một trong những vị thánh nhân thống trị Địa Phủ, là người giao cho cô quyền lãnh đạo cuộc chiến chống lại Thiên Đình trên dương gian này.
"Tham kiến nương nương" Dương Lệ cúi đầu khẽ nói
Hậu Thổ khẽ gật đầu, nàng nói: " Ngươi và Bạch có vấn đề gì ta không quan tâm, nhưng việc hợp tác với Thiên Đình là sao, ngươi quên chúng là kẻ thù à?"
Dương Lệ ngẩn người thầm nghĩ đúng là thánh nhân, chuyện gì cũng biết rõ vậy.
"Nương nương yên tâm, ta không quên việc Thiên Đình là kẻ thù, nhưng lần này nhắm vào Sở gia buộc phải có họ tham gia cùng. Sở gia đổ thì Địa Phủ ở Thương Minh sẽ phát triển nhanh hơn nữa" Dương Lệ nói
Việc này cô nghĩ Hậu Thổ cũng đã biết chỉ là tới để hỏi mà thôi, là thánh nhân có chuyện gì trên đời này giấu được cặp mắt của nàng ta chứ.
"Được rồi, nhân lực có đủ không?"
"Hiện tại không thiếu nhưng nhiều người cũng tốt ạ"
"Vậy ta sẽ cử thêm ngàn người nữa lên"
"Ngàn...ngàn người! Nương nương, vậy có nhiều quá không?"
Huyết Phủ hội hiện tại có ba trăm người cô cảm giác đã nhiều lắm rồi, thêm ngàn người nữa thì nhổ cả Sở gia cũng được cần gì đến Thiên Đình nữa chứ.
Nhưng ý của Hậu Thổ nương nương đã nói thì không thể thay đổi, sau khi vài câu hỏi thăm khác thì nàng rời đi. Dương Lệ cũng nghe được tiếng nói bên tai, cô chậm rãi mở mắt ra thì tá hoả khi Hắc đang nhìn chằm chằm cô
"Aaa! Sao cậu lại ở đây?" Dương Lệ hét lên đẩy mặt Hắc ra, ngồi dậy che n.g.ự.c thở gấp hỏi
"Tôi thấy cậu không khoẻ lên vào xem, khó thở à cần gọi bác sĩ không?"
"Cậu mới là người làm tôi không khoẻ đó!"
Dương Lệ tức giận cầm gối ném Hắc, xém chút nữa trái tim nhỏ của cô bị tên ngốc này hù nhảy ra ngoài rồi, cũng may vẫn còn sống.
"A Tà đâu, mà cửa khoá sao cậu vào được đây?"
Dương Lệ hỏi xong thì ngó đầu ra, cái của đã bị đạp tung từ khi nào, còn A Tà thì nằm ngoài cửa đã ngất đi không biết được bao lâu rồi. Thấy cảnh này khoé miệng cô giật giật, nhìn Hắc cười mỉm nói: "cậu làm sao?"
"Đúng vậy a, cô không biết tôi lo thế nào đâu, cô mà bệnh thì Huyết Phủ hội sẽ toang mất"
Dương Lệ nén giận túm lấy tóc Hắc kéo hắn nằm xuống giường, trừng mắt nói: "Tự ý xông vào phòng không được cho phép, Hắc à, cậu muốn c.h.ế.t sao?"