Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Hạ Tân Lang - Chương 14

Cập nhật lúc: 2024-08-23 14:08:12
Lượt xem: 1,772

Đến lúc này, mọi người mới phát hiện ra, vị hoàng đế uy nghi của họ từ đầu đến cuối lại không hề nói một lời.

Nhìn lại, Tiêu Dực ngã gục trên mặt đất, bất tỉnh nhân sự.

Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD

Tất cả mọi người đều biết, đương kim hoàng thượng vì bị phi tử yêu dấu đ.â.m lén phản bội mà tức giận sinh bệnh nặng.

Ban đầu, hắn còn có thể phát ra vài tiếng yếu ớt.

Hắn cố gắng van xin ta cứu hắn, ta chỉ mỉm cười ngồi bên cạnh, nhàn nhã thưởng trà.

Trong khoảng thời gian đó, Thái hậu có đến một lần.

Sau khi xác nhận Tiêu Dực đã thành phế nhân, bà ta không hề che giấu vẻ chán ghét trên mặt, lấy tay che miệng che mũi rồi bỏ đi.

Tiêu Dực vốn đang cố gắng mở miệng gọi bà ta, động tác chợt dừng lại.

Hắn nghẹn ngào nhìn theo bóng lưng bà ta vội vã khuất xa.

Từ hôm đó, hắn không thể nói được nữa.

Nhưng đất nước không thể một ngày không có vua.

Bởi vậy, khi ta mang Cửu hoàng tử đang lưu lạc chốn dân gian về, Tiêu Dực trợn tròn mắt, thần sắc vô cùng phẫn nộ.

"Cha mẹ thương con thì ắt sẽ lo nghĩ cho con thật lâu dài, năm xưa, tiên hoàng vì bảo vệ Cửu hoàng tử mà hao tâm tổn sức, ta cũng phải vất vả lắm mới kết nối được với bên đó." Ta nói, đưa tay vuốt lại mái tóc rối bời trên mặt Tiêu Dực.

"Đương nhiên, cũng có những bậc cha mẹ không yêu thương con cái, Thái hậu vì muốn lấy lòng tân đế, cảm thấy để ngươi ở trong cung này quá chướng mắt, cho nên đề nghị để ngươi dọn ra ngoài."

Lần này, Tiêu Dực không còn vùng vẫy nữa, những cơn co giật của hắn dừng lại, ánh sáng trong mắt tắt ngóm đi, hắn cứ thế bình tĩnh nhìn ta, một lúc lâu sau khép mắt lại, một giọt lệ lăn dài trên má.

Ta lại mỉm cười bảo hắn an tâm, "Ta chỉ đòi lại phần của mình thôi, ta không tham lam gì hơn."

Ví như ta và Sở Du đã từng cứu mạng hắn, giờ đây hắn trả lại cho chúng ta một thân thể khỏe mạnh cũng không phải là quá đáng.

Ví như giang sơn ta giành cho hắn, hắn cũng nên trả lại nguyên vẹn.

Hắn không thể giữ trọn lời thề của mình, làm tổn thương Sở Du hết lòng vì hắn, lại đẩy Tiêu Thầm kính yêu hắn ra xa.

Giờ đây hắn lẻ loi một mình, hoàn toàn là đáng đời.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/ha-tan-lang/chuong-14.html.]

Từ đâu đến thì về lại nơi đó.

Tiêu Dực bị đưa về phủ Thái tử năm xưa, nơi này đã sớm hoang tàn, trở thành một đống đổ nát.

Tân đế hạ lệnh, giam lỏng hắn ở đây, không có chiếu chỉ không được ra ngoài.

Ta phụ trách đưa người đi, trước khi chia tay, ta nói cho hắn biết sự thật cuối cùng: "An Bình năm xưa không phải là vì cầu xin cho ngươi, mà là nàng ta đã phải lòng vương tử thảo nguyên, hai người sớm đã tâm đầu ý hợp, không có liên quan gì đến ngươi cả."

Tiêu Dực lặng lẽ lắng nghe, không có phản ứng gì.

Chỉ khi ta cất bước ra đi, ánh mắt hắn dõi theo, trên mặt là nỗi buồn và sự hối hận.

"Hẹn không gặp lại, Tiêu Dực." Ta nói, xoay người bước ra khỏi cửa.

"Xin lỗi." Khi cánh cửa khép lại, ta dường như nghe thấy tiếng hắn nghẹn ngào nức nở.

Xoay người lại, ta gặp người mà ta đã đoán trước.

Là Tiêu Thầm tiều tụy.

Giờ đây hắn đắm chìm vào việc cầu tiên vấn đạo, nhiều lần tìm đến cái c.h.ế.t rồi lại được người cứu sống.

Hắn cố ý đến tìm ta.

Gặp lại, Tiêu Thầm đứng trước mặt ta, ánh mắt nhìn ta chằm chằm.

Hắn nói: "Ta đã biết thế nào là công lược rồi, Cố Dung Duyệt, các ngươi tiếp cận chúng ta, chỉ là để hoàn thành nhiệm vụ mà thôi."

"Ta thì đúng là như vậy." Ta nhún vai, không phủ nhận cũng không thừa nhận. “Chỉ là Sở Du...”

Ta lại nhớ đến ngày hôm đó, ánh mắt Sở Du nhìn ta lấp lánh như sao trời, nàng nói: "Duyệt Duyệt, Tiêu Thầm thật lòng yêu ta, ta muốn vì chàng ấy mà ở lại nơi này."

Nghe xong lời ta nói, cả người Tiêu Thầm như được thắp sáng, một tia hy vọng le lói hiện lên trên gương mặt hắn.

"Ta biết, nếu bản thân nàng ấy bằng lòng, có thể đổi cơ hội trở về với hệ thống để ở lại vĩnh viễn một lần." Hắn nhìn ta, dè dặt lên tiếng.

Còn ta thì gật đầu trước ánh mắt đầy mong đợi của hắn: "Đó là điều tất nhiên.”

"Chỉ là -" Ta đột ngột đổi giọng, trên mặt nở nụ cười, "Nàng ấy chỉ là đã từng muốn ở lại vì ngươi, cái "đã từng" đó là bao lâu về trước, ngươi có từng nghĩ đến không?

Loading...