Hạ dược nhầm Cửu Thiên Tuế - Chương 7
Cập nhật lúc: 2024-08-17 22:55:18
Lượt xem: 193
10.
Đêm tối bao phủ tất cả.
Loạn tiễn và ánh lửa ngập tràn cung điện, Nghiêm Đình Chi che chắn cho ta, kéo ta chạy loạn.
Có vài mũi tên ghim vào da thịt chàng. Trong phút chốc, ta như ma xui quỷ khiến muốn rút những mũi tên kia ra và đ.â.m mạnh vào tim chàng…
Dường như chàng phát hiện ra ý định của ta, nhếch miệng cười lạnh. Nghiêm Đình Chi đưa kiếm cho ta: “Nếu nàng muốn g.i.ế.c ta thì mau g.i.ế.c đi. Nếu không ta sẽ đi gieo tai họa cho nhiều người khác nữa, bao gồm cả nàng đấy…”
Chàng là loạn thần tặc tử, là Cửu Thiên Tuế chuyên đi gieo rắc tai họa cho người khác và cũng có thể là Hoàng đế tương lai nữa. Thanh kiếm trong tay ta như sức nặng ngàn cân.
Ta…
Ta…
Ta không làm được. Cuối cùng, ta ném thanh kiếm đi, khóc rống lên: “Nghiêm Đình Chi, chàng có thể đừng g.i.ế.c người được không…”
Trước kia, chàng chưa bao giờ làm khó người khác chứ đừng nói đến việc g.i.ế.c người.
Bàn tay nhuốm đầy m.á.u lao đi nước mắt của ta: “Người đầu tiên ta g.i.ế.c chính là phụ thân của ta! Ông ấy ép ta phải tự tay g.i.ế.c c.h.ế.t ông ấy. Ông ấy nói chỉ có hận mới khiến ta tồn tại được! Lục Xu, trên vai ta gánh vác nỗi căm hận của gia tộc, ta chỉ thân bất do kỷ mà thôi!”
Chàng chậm rãi rút từng mũi tên ra khỏi cơ thể mình, ánh mắt sắc bén dường như không cảm nhận được đau đớn. Máu từ vết thương chảy xuống hòa lẫn vào đêm tối.
Nghiêm Đình Chi vô lực quỳ xuống trước mặt ta, cánh môi tái nhợt giật giật: “Trong người ta có huyết mạch của Nghiêm gia cho nên ta cũng không phải là người tốt gì cả! Ban đầu khi nào thích ta, cho dù ta cố gắng che giấu bản tính thật sự như thế nào Nhưng chắc chắn sẽ khiến nàng thất vọng! quá nhiên ta không khác gì phụ thân mình cả, đã định sẵn phải gánh tội danh thiên cổ này!”
Đột nhiên ta cảm thấy chua xót trong lòng. Ta chỉ muốn nói cho chàng biết rằng thích chàng cũng không phải vì chàng không dám khói ta mà là năm ta 10 tuổi, khi quản gia Thừa tướng dẫn ta đi tìm Ngũ Tiểu Thư, lúc đi qua thư phòng Nghiêm gia, thiếu niên anh tuấn như trăng rằm đang viết chữ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/ha-duoc-nham-cuu-thien-tue/chuong-7.html.]
Mấy hàng chữ kia là “Hải thanh hà yến, Thì hòa tuế phong, Sơn hà vô dạng” (Nghĩa là Thiên hạ thái bình, tháng năm thịnh vượng, non sông yên bình)
Năm đó, phương Nam chiến loạn liên miên không dứt, vô số lưu dân phải c.h.ế.t đói, c.h.ế.t rét ở trên đường nhưng Hoàng đế biết rõ chuyện quần thần dối trên gạt dưới nhưng lại không có ý kiến gì.
Ta chính là lưu dân phương Nam. Nếu như không xảy ra chiến loạn thì phụ mẫu ta vẫn còn sống, ta và tỷ đệ vẫn sống vui vẻ trong tiểu viện tại nông thôn, không phải cuộc sống vinh hoa phú quý gì nhưng cũng vui vẻ hòa thuận cả đời.
Truyện được edit bởi Lavieee
Khi xảy ra chiến loạn có vô số người phải chịu cảnh tan cửa nát nhà giống như ta. Ta đánh bạo hỏi quản gia: “Người kia là ai ạ?”
Quản gia nói đó là đại công tử Nghiêm gia, năm nay vừa thi đậu trạng nguyên vào triều làm quan, tương lai công tử sẽ đạt được chức quan như phụ thân của mình.
Nhưng ta rất tin tưởng vào một điều là chàng nhất định sẽ không chịu nhiều tiếng xấu như phụ thân của mình, nhất định chàng sẽ trở thành vị quan mà người người tôn kính, ngưỡng mộ.
Ánh lửa ngập tràn tứ phía. Mùi m.á.u xung quanh cũng nhạt đi nhiều, cũng iến kết thúc, Nghiêm Đình Chi vẫn quỳ im tại chỗ không hề nhúc nhích. Ta ôm lấy chàng: “Nghiêm Đình Chi, chàng và ông ta vẫn khác biệt, chàng có nhớ khi vào làm quan chàng muốn làm gì nhất không?”
Trong ánh mắt ảm đạm kia thoáng qua tia sáng: “Hải thanh hà yến, Thì hòa tuế phong, Sơn hà vô dạng.”
Hóa ra, ta không nhìn lầm người. Ta nhỏ giọng hỏi: “Vậy sau này chàng có thể làm một Hoàng đế như vậy không? Đừng để có thêm nhiều nạn dân c.h.ế.t trên đường giống như ta vậy! Cho dù chịu nhiều tiếng xấu thì sao chứ? Tự bản thân không thấy hổ thẹn là được.”
Gió thổi lướt qua đôi lông mày tuấn lãng của chàng, ánh mắt chàng cũng hiểu rõ. Có lẽ đến lúc này Nghiêm Đình Chi mới nghĩ đến việc mình sẽ trở thành một Hoàng đế.
Chàng nắm lấy tay ta: “Hưu thư của nàng và Ngụy Diên Chi đâu rồi?”
Ta cau mày hỏi: “Sao vậy?”
“Nàng và hắn ta đã hòa ly thì ta sẽ cưới nàng!”