Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Giang Yên Nghi - 7 (END)

Cập nhật lúc: 2024-11-09 09:41:56
Lượt xem: 850

20

 

Nửa năm sau, ta bị bệnh nặng, hắn sợ tới mức ra roi thúc ngựa suốt đêm chạy về.

 

Tơ m.á.u đỏ che kín hốc mắt, ta ngủ đến mê man, người trong phủ đều đang truyền ta sắp chết.

 

Lúc mở mắt ra nhìn thấy Văn Sơ trong mắt tràn đầy tơ máu, luôn cười nói với ta đại phu nói tĩnh dưỡng một thời gian ngắn sẽ tốt.

 

Lúc nhắm mắt lại mê man lại m.ô.n.g lung nghe thấy tiếng Văn Sơ lạnh lùng mắng hạ nhân lúc xa lúc gần.

 

Ta chưa từng thấy Văn Sơ khóc, mỗi lần tỉnh táo tuy rằng nhìn qua thấy hắn mệt mỏi nhưng luôn cười híp mắt, ôn thanh nhỏ nhẹ trò chuyện với ta chút việc nhà.

 

Nhưng một ngày nào đó nửa đêm ta mở to mắt, có cả người đau nhức, ý thức hỗn độn. Cổ họng khô đến ngứa ngáy, lại nói không ra lời, dứt khoát đi rót một chén trà lạnh.

 

Văn Sơ ngủ ở trên tiểu tháp bừng tỉnh, nhìn ta, ngơ ngác đứng lên, gọi ta: "Yên Nghi.”

 

Một ly nước trà vào bụng, cuối cùng ta cũng cảm giác được cơn ngứa kia đè xuống, nghe thấy giọng hắn, có chút khàn khàn hỏi: "Sao vậy?"

 

Hắn đứng ở nơi đó, si ngốc nhìn ta, lệ rơi đầy mặt.

 

Sau này ta mới biết được, lúc ấy thái y nói, ta chống đỡ không quá hai ngày, tiếp theo trạng thái sẽ càng ngày càng kém, cả ngày đều ngủ không tỉnh.

 

Thậm chí phụ thân ta phái người khuyên hắn sớm chuẩn bị tang sự, bị hắn đuổi ra ngoài.

 

Hắn nói: "Ta sợ lại là một giấc mộng, sợ nàng khẽ động, vừa chạm vào, người sống sờ sờ đứng trước mặt ta cười với ta liền biến mất, vẫn nằm bất động trên giường, ngủ từ hừng đông đến tối, lại ngủ từ trời tối đến hừng đông, ngủ mãi, ta gọi thế nào cũng không tỉnh.”

 

“Thật may mắn, nếu không ta c.h.ế.t sẽ biến thành quỷ cũng phải đi địa phủ tìm tên khốn không tuân thủ ước định này. Rõ ràng đã nói muốn sẽ nhau sống lâu trăm tuổi. Nàng có biết ta sắp bị hù c.h.ế.t hay không.”

 

Nhìn Văn Sơ giống như một tiểu kiều thê lật nợ cũ năm xưa ta lại muốn khóc. Ta nhàm chán đưa tay lấy bánh ngọt.

 

"Không được, nàng đã quên đêm qua còn kêu đau răng với ta sao? Lan Lan quá nuông chiều nàng, lần nào cũng dung túng cho ăn vụng, sau này ta sẽ nói chuyện với nàng ta!"

 

Ta có chút chột dạ thu tay về, không phục nói: "Ta là khuê nữ không nuông chiều ta thì nuông chiều ai?”

 

"Một miếng nhỏ cũng không được, nàng quên lần trước..."

 

Gió thu thổi qua, lá cây ố vàng bồng bềnh, rơi xuống đất về cội.

  

21

 

Ngoại truyện - Văn Sơ

 

Tới kinh thành năm thứ hai, học phủ tổ chức trà yến, tức là thi chế trà cũng là thi thơ ca

 

Ta không giỏi về trà, mặc dù chỉ thắng thơ ca, nhưng cũng cao hứng.

 

Người chế trà thắng là một nữ tử, nàng thong dong ngước mắt lên, vẻ mặt dịu dàng, nhưng đôi mắt rất lạnh lùng.

 

Dưới chén trà có lót một tờ giấy, mơ hồ lộ ra chữ.

 

Tiệc yến kết thúc, phu tử bảo chúng ta đi giúp thu dọn trà cụ, ta lật tờ giấy của nàng, là một bài thơ nhỏ. Viết lời tinh tế, khiến người ta vỗ bàn tán dương, thật sự là tác phẩm xuất sắc. Tác phẩm xuất sắc như thế, lại bị làm đệm giấy, ta có chút tò mò, đi hỏi tên nữ tử kia.

 

Đồng môn cười nói: "Đó là Giang gia tiểu thư Giang Yên Nghi, tài nữ nổi danh khắp kinh thành, tính tình dịu dàng, được không ít quý phu nhân coi trọng, Văn huynh không biết sao?"

 

Tính tình dịu dàng, ta nghĩ đến cặp mắt lạnh lùng và khí thế ẩn giấu trong giữa những hàng chữ kia, cong mắt lên.

  

22

 

Thật sự là duyên phận, Giang tiểu thư lại chính là người từng giúp đỡ ta khi còn bé. Thảo nào ta thấy thuận mắt, rất vui mừng.

 

Tuy rằng bị đồng môn thổi phồng truyền miệng nói rằng ta đến kinh thành này có động lực duy nhất là vì người ta cất giấu ở trong tim...

 

Nhưng ta nhìn thấy Giang tiểu thư thì lại rất vui. Ồ, ta nghĩa, đúng là kim ngọc lương duyên.

 

Ta không giỏi ăn nói, cho nên để tránh phiền toái, bình thường ta đều trưng ra khuôn mặt lạnh lùng, người lạ chớ gần. Nhưng làm sao bây giờ, hình như Giang tiểu thư thích ta như vậy...

 

Quên đi, vậy cứ lạnh lùng như vậy là được.

 

23

 

Hôm nay Giang tiểu thư bị Giang phu nhân phạt quỳ, mưa lớn nhưng nàng chỉ có một bộ quần áo mỏng manh, nha hoàn bên cạnh cũng không có ai khuyên bảo.

 

Lúc ta bắt gặp nàng, nàng che một chiếc ô giấy dầu, cả người ướt sũng, nhìn qua chật vật không chịu được, ánh mắt lạnh như băng, nhưng cả người tựa như muốn vỡ nát.

 

Giang Giang thật kiên cường, ta đau lòng.

 

24

 

Giang Giang lại dầm mưa, còn khóc. Ta còn tưởng nàng không thích ta, vừa đau lòng vừa vui vẻ...

🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺

 

Ông trời đối với ta rất tốt, hôm nay phải cho mọi người sắc mặt tốt.

 

Có một tin tốt và một tin xấu. Tin tốt là, Giang Giang so với lúc trước gần gũi với ta hơn. Còn tin xấu, Công chúa Triêu Dương ở đâu nhảy ra, mỗi ngày đều quấn lấy ta.

 

“Nàng không có mắt à? Không thấy trên đầu ta đội mấy chữ phu quân của người khác sao? Nàng không có gia đình nhưng ta có!”

 

Tại sao người đáng ghét như vậy lại là công chúa, ta hận! Ta còn phải cho nàng ta sắc mặt tốt!

 

Tại sao người bao che cho nàng ta lại là Thánh thượng, ta hận! Ta cũng phải cho hắn sắc mặt tốt!

  

……

 

Kỳ thật Thánh thượng vẫn là bậc thánh minh, chính là Thái hậu ở xa một chút thì càng tốt.

 

Giang Giang gần đây không vui, đợi đến khi chuyện lần này giải quyết xong trở về cho nàng một niềm vui bất ngờ.

 

Giả bộ lạnh lùng thật quá mệt mỏi, thật muốn suốt ngày quấn lấy Giang Giang~ Sao lại không có một cách hợp lý để thay đổi tính cách chứ, ôi, thật là.

  

……

 

Đầu đau quá, mắt hoa quá, rất nhớ Giang Giang.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/giang-yen-nghi/7-end.html.]

 

Ta nói, ông trời đôi khi cũng không cần phải linh nghiệm như thế, có cách nào giữ được thể diện một chút hay không.

 

Ta ngất rồi, cứu với.

 

Giang Giang, rất nhớ nàng, không biết có thể gặp lại nàng hay không. Nếu không thì thể nói yêu nàng lần cuối.

 

Ta yêu nàng, Giang Yên Nghi.

 

(--END--)

-----

EM HỌ THẢO MAI [FULL]

 

Tác giả: xin lỗi mọi người, mình quên save, sẽ cập nhật khi tìm được.

Nguồn: zhihu

Editor: Anh Bee

Beta: Nhân Trí

 

-----

Cô em họ nhỏ hơn tôi ba ngày tuổi tạm thời chuyển đến ở nhà tôi.

Kể từ ngày đó, nó luôn nhìn chằm chằm mọi thứ của tôi, từ đồ chơi do đến bạn bè, những thứ tôi thích và cả người tôi thích, nó nghĩ tất cả đều là tốt nhất và muốn chiếm cho bằng được.

Hai vị phụ huynh sĩ diện nhà tôi chỉ trích tôi không hiểu chuyện, bảo tôi phải ra dáng một người chị.

Được thôi, tất nhiên tôi nên nhường nhịn vì tôi thực sự là một người chị rất tốt.

Và rồi, cô em họ, người đã kiệt quệ sau ly hôn, lê cái chân què quặt của nó vừa khóc vừa chất vấn tôi.

Tôi vô tội mà.

Tôi có làm gì sai đâu? Chẳng qua khi còn trẻ, mắt mù quen biết với vài kẻ cặn bã thôi mà. 

 

Lịch lên sóng full: Tối 25/01/2024

 

-----

 

1

 

Khi tôi nhận được cuộc gọi của mẹ thì đêm đã khuya.

Tôi đã hoàn thành công việc nhà, chăm sóc da xong chuẩn bị đi ngủ.

"Giản Ninh, em họ của con lại đòi ly hôn rồi, con quen biết luật sư nào thì hãy giới thiệu cho nó. Ai cũng được".

Tôi có thể nghe ra sự không kiên nhẫn trong giọng nói của bà.

Bà không muốn tham gia vào mấy việc rối loạn đó, nhưng có lẽ vì sỉ diện mà không thể không đáp ứng, cho nên mới ném sang cho tôi.

Đột nhiên tôi cảm thấy thật vui vẻ. Tất nhiên là tôi sẽ "giúp" rồi, dù sao cũng đã đến lúc tôi trở về nghiệm thu thành quả bao năm qua của mình.

"Mẹ, chờ con về chúng ta sẽ bàn bạc chuyện này".

"Được rồi". Mẹ tôi dập máy. 

 

2

 

Tôi và em họ Giản Hạnh không hề thân thiết, nhưng trong mắt người ngoài, mối quan hệ của chúng tôi lại khá tốt.

Đúng là tình chị em giả tạo.

Nhưng không phải ngay từ đầu chúng tôi đã như thế. Ban đầu, tôi thực sự coi nó là em gái mình.

Giản Hạnh và tôi sinh ra cách nhau ba ngày, hai gia đình ở xa nhau, chúng tôi chỉ có thể gặp nhau dịp Lễ, Tết.

Năm tôi 8 tuổi, mối quan hệ của chú thím tôi trở nên tồi tệ, họ thường xuyên cãi nhau, gần như sắp ly hôn. Đó là lúc Giản Hạnh tạm thời chuyển đến ở nhà tôi.

Vào ngày đầu tiên nó đến, trông nó có vẻ lo lắng, rụt rè gọi tôi là chị Giản Ninh.

Tôi là con một, Giản Hạnh là người duy nhất gọi tôi là chị. Khi ấy, tôi dành cho nó rất nhiều sự yêu thích. Bố mẹ tôi đã yêu cầu tôi chăm sóc thật tốt cho nó trong khoảng thời gian này.

Tôi đưa nó về phòng, hỏi nó thích ăn gì để tôi nhờ dì giúp việc chuẩn bị. Kết quả là ngay trong đêm đầu tiên, nó đã bị dị ứng với bánh mousse xoài.

Giản Hạnh được cha tôi đưa đến bệnh viện ngay tối hôm đó, mẹ tôi đã mắng tôi rất nặng nề, bảo tôi đừng gây rắc rối cho bà.

Nhưng mousse xoài là thứ mà Giản Hạnh muốn ăn và chủ động yêu cầu.

Sau đó, Giản Hạnh nắm lấy tay tôi, nói rất nhiều lời xin lỗi, cũng như nói với tôi về quá khứ đáng thương của nó, khá tội nghiệp.

Nó chưa bao giờ được ăn bánh ngọt, chỉ được nhìn những đứa trẻ khác ăn, lần duy nhất nó lấy hết can đảm để xin thím nhưng đã bị thím mắng cho một trận. Nó không hề biết mình bị dị ứng xoài.

Ngày thứ bảy kể từ khi Giản Hạnh đến, con gấu bông lông nhung mà tôi thích nhất đã bị nó ném vào máy giặt.

Khi tôi lấy gấu bông ra thì đã bị biến dạng hoàn toàn.

Giản Hạnh lại xin lỗi rối rít, nói rằng nó thấy con gấu bông bị bẩn nên muốn giặt cho tôi.

Tôi còn chưa kịp nói gì, mẹ tôi đã mất bình tĩnh quát bảo tôi việc bé xé ra to, không có dáng vẻ của một người chị.

À đúng rồi, Giản Hạnh đã ra sức xin lỗi và giải thích với bố mẹ lúc ăn cơm.

 

Tôi cảm thấy rất khó chịu và tủi thân. Đó là món quà tốt nghiệp mẫu giáo mà cô giáo tôi yêu quý nhất tặng cho tôi.

Đối với một cô bé 8 tuổi như tôi lúc đó thì con gấu bống ấy có ý nghĩa rất lớn, đặc biệt trân quý.

Tôi đột nhiên không còn thích Giản Hạnh.

---Đọc tại Monkeyd

 

 

 

Loading...