Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Giang Sở Hách. - CHƯƠNG 5

Cập nhật lúc: 2024-10-01 22:16:00
Lượt xem: 49

12

 

Tin tốt: Tôi lại có bạn cùng bàn.

 

Tin xấu: Tôi và bạn cùng bàn mới đã bị Cố Nghiễn và những người khác cô lập.

 

Trong buổi họp lớp hôm thứ Hai, như thường lệ, hai học sinh có thành tích kém tuần trước đã được chọn. Chỉ một nửa số kết quả bỏ phiếu được đọc.

 

Trong số 20 người, có 11 người chọn tôi và Bùi Thành.

 

Phó Nhất Hành, người chưa bao giờ thể hiện tốt, là người bùng nổ đầu tiên.

 

“Tuần trước tôi đi muộn ba lần, nộp bài tập muộn sáu lần, ngủ gật trong lớp bảy lần, vậy mà thậm chí một phiếu chọn cũng không có.”

 

"Tại sao Giang Sở Hách và Bùi Thành lại có nhiều phiếu như vậy?"

 

Phó Nhất Hành là người đội sổ trong lớp chúng tôi. Vì gia đình khá giả nên cậu không có ý định đi học hàng ngày.

 

Cách đây một thời gian, tôi và cậu ấy học nhóm.

 

Cậu ấy rất lười làm bài tập. Hàng ngày tôi đều kéo cậu ấy đi nộp bài tập, cậu lo lắng đến mức muốn quỳ xuống cầu xin tôi:

 

"Bà cố nội ơi, xin hãy để con đi đi mà."

 

"Dù sao tôi sau này sẽ kế thừa công ty, học những thứ này có ích lợi gì?"

 

Tôi kéo cậu ấy lại và ép cậu ngồi vào ghế.

 

“Cậu không biết cộng trừ nhân chia thì thừa kế cái chó mèo gì?”

 

"Nghe nói thành tích học tập của anh trai cậu rất tốt, lần nào cũng đứng nhất lớp, cậu có chắc chắn sau này công ty của gia đình sẽ được cậu kế thừa không?"

 

Cậu bị tôi làm nghẹn không nói được nhưng vẫn thành thật ngồi vào bàn học.

 

"Được rồi, được rồi, tôi không thể làm bài tập về nhà dở tệ này được à?"

 

Sau này, thái độ của cậu ấy đối với việc học thực sự đã thay đổi rất nhiều.

 

Tôi không ngạc nhiên chút nào với kết quả này và đã bắt đầu viết bản kiểm điểm, ngược lại là Bùi Thành, vì ngồi cùng tôi mà cũng bị phạt lây.

 

Tôi đưa tay kéo vạt áo đồng phục của Bùi Thành:

 

“Nếu chúng ta thật sự được chọn, tôi sẽ viết bản kiểm điểm cho cậu.”

 

Nhưng Phó Nhất Hành không muốn buông tha chuyện này.

 

Thầy Tề phớt lờ cậu và để cậu cứ hét lên ở đó.

 

"Giang Sở Hách, nói cho tôi biết, cậu đã làm chuyện xấu gì mà được nhiều phiếu bầu như vậy?"

 

"Cậu... mua phiếu bầu à?"

 

13

 

Mua phiếu?

 

Để giành cái danh học sinh kém nhất?

Sự vô tri của Phó Nhất Hành thực sự rất hài hước.

 

Tôi quay lại nhìn cậu nhưng lại phát hiện ánh mắt của cậu ấy đang lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Cố Nghiễn và đồng bọn của anh ta.

 

"Cảm ơn, Phó Nhất Hành."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/giang-so-hach/chuong-5.html.]

 

"Trước kia tôi ép ngươi nộp bài tập, tôi còn tưởng rằng tôi làm phiền cậu muốn ch.ết."

 

Phó Nhất Hành quay đầu đầy tự hào:

 

"Tôi chỉ hơi ngu ngốc một chút, nhưng không tệ."

 

"Tôi hiểu được lời nào tốt lời nào xấu.”

 

Thực vậy.

 

Khi đó, tôi đã giục cậu ấy nộp bài tập hàng ngày. Tôi véo cậu khi cậu buồn ngủ, thậm chí còn dùng băng dính dán vào lông trên cánh tay khi cậu đang ngủ. Phó Nhất Hành đã bị tôi tra tấn đến mức suy sụp.

 

Nhưng ngay cả khi chán ghét tôi nhất, cậu ấy cũng chưa bao giờ nói điều gì xấu về tôi, chỉ khi bị tôi dồn ép quá mức cậu ấy mới đau khổ cầu xin:

 

"Dì ơi, xin hãy để con đi đi."

Con Cá Bơi Dưới Đáy Đại Dương

 

Nhưng cũng có người mà tôi đối xử tốt bằng cả trái tim và tâm hồn trong nhiều năm mà anh ta quay đi quay lại liền quên mất còn mang theo một nhóm người để cô lập tôi.

 

Đột nhiên tôi cảm thấy hơi xúc động. Kìm nén sự chua chát trong mắt, tôi gượng cười với cậu:

 

"Phó Nhất Hành đã bắt đầu chủ động nộp bài tập về nhà, số lần đi ngủ muộn cũng ít hơn trước rất nhiều."

 

"Tiến bộ thật sự rất lớn."

 

"Hãy học hành chăm chỉ và cậu chắc chắn sẽ kế thừa công ty của gia đình trong tương lai."

 

"Thật sự?"

 

Sau tai Phó Nhất Hành có một vệt đỏ ửng, nhưng cậu đột nhiên hét lên:

 

"Giang Sở Hách chưa bao giờ đến muộn hay về sớm. Cô ấy luôn hoàn thành bài tập đúng giờ và không bao giờ lười biếng trong lớp. Cô ấy chưa bao giờ từ chối khi một số học sinh điểm yếu nhờ cô ấy giảng bài."

 

"Một cô gái tốt như vậy, sao mấy người lại chọn cô ấy là người kém cỏi?"

 

"Cố Nghiễn, nói cho tôi biết!"

 

14

 

"Thầy Tề."

 

Cố Nghiễn bình tĩnh đứng dậy, nhưng thay vì nhìn Phó Nhất Hành, anh lại nhìn thầy Tề.

 

"Lúc đầu thầy nói trong lớp muốn có dân chủ, mọi chuyện phải thông qua biểu quyết dân chủ quyết định. Trước kia chọn người khác là được, vậy tại sao Giang Sở Hách lại không được?"

 

"Là bởi vì thành tích của Giang Sở Hạc tốt sao?"

 

Phải nói rằng Cố Nghiễn rất giỏi trong việc xoa dịu xung đột. Những lời nói nhẹ nhàng gần như đã chuyển trọng tâm của câu hỏi sang chất lượng điểm số. Mấy người xung quanh lập tức vang lên:

 

"Đúng vậy, thành tích đề cập đến rất nhiều phương diện, cũng không có nói chỉ dựa vào thành tích học tập."

 

“Đúng như dự đoán, điểm tốt thì vẫn luôn được ưu ái hơn.”

 

Phó Nhất Hành lo lắng đến mức suýt nhảy dựng lên:

 

"Việc này có liên quan gì đến điểm số không? Các ngươi rõ ràng là đang bắt nạt người khác!"

 

"Tôi cười vào, tại sao chúng tôi không bắt nạt người khác mà chỉ có cô ấy thôi?"

 

“Làm sao người bình thường có thể hiểu được mạch não của kẻ thần kinh như cậu?”

 

"Vấn đề lớn nhất của Giang Sở Hách là cậu ấy không hòa hợp với người khác."

Loading...