Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

GIANG SẦU DỰ - Chương 8

Cập nhật lúc: 2024-07-18 12:59:05
Lượt xem: 9,390

Sát Mặc và Sát Nghiễn mỗi bên dìu một người đi ra.

 

Chỉ thấy người giữa mặc áo dài bằng lụa nhăn, nhưng vẫn nhìn rõ vai rộng chân dài, thân hình cao lớn, gần như cao hơn ta một đầu, tóc xoăn hai bên mặt, toát lên vẻ đẹp vừa cứng cỏi vừa dịu dàng.

 

Thấy người này ngồi xuống bên bàn, ta và A Nhị liếc nhau, rất hiểu ý cùng cúi đầu uống canh.

 

Gió dài rít qua hành lang, trăng di chuyển bóng đổ.

 

Ngoài tiếng gió, trong viện chỉ còn tiếng xì xụp uống canh.

 

Trước mặt, một bàn tay dài cầm bát nước dùng, nghiêng nhẹ vào môi, bát không lớn, nhanh chóng uống cạn.

 

Canh hết, như nước rút lộ ra... trứng gà luộc.

 

A Nhị mắt tinh, nhìn thấy trứng trắng liền ấm ức: “Nữ lang, nhà chỉ còn hai quả trứng, sao người không ăn mà lại để hắn ăn?”

 

Nghe vậy, người kia cầm quả trứng trắng trong tay, ăn cũng không được, không ăn cũng không xong.

 

Thấy đối phương cúi mắt, che đôi mắt xanh, ta vội nói: “Trong nồi còn một quả trứng, ngươi ăn xong thì mang cho cha ta, đừng nói nhiều!”

 

“Vâng!”

 

Thấy A Nhị giận dỗi bỏ đi, ta vội uống xong bát canh, bắt đầu dọn bát đũa, người kia nhìn ta cẩn thận, thấp giọng nói: “Cô làm việc luôn như vậy?”

 

“Sao?”

 

“Nếu muốn đối tốt với người, tất nhiên phải nói rõ ràng, nếu không bị hiểu lầm, chẳng phải oan ức sao?”

 

Nghe vậy, ta ném khăn lau: “Chỉ là lời của kẻ thấp hèn, ai thèm nghe?”

 

“Người ở vị trí cao, dù nói nhỏ nhẹ, cũng được người khác kính trọng, còn kẻ hèn mọn, dù la lớn giữa đường, kết quả có thay đổi gì?”

 

Đối phương nghe ta nói vậy, thở dài.

 

Im lặng lâu, hắn lại hỏi: “Nhưng cô, một nữ lang, sao lại đụng tới hoàng thất?”

Câu hỏi này thực sự chạm vào nỗi đau của ta.

 

Ta cười nhạt, cười mỉa: “Nói với ngươi, ngươi sẽ giúp ta g.i.ế.c nàng ta sao?”

 

Đối phương đang định trả lời, A Nhị vội vã đến, vẻ mặt kinh hãi: “Nữ lang, chủ nhân không biết sao, gọi thế nào cũng không tỉnh!”

 

“Sao có thể!?”

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

 

Ta vội bỏ mọi người lại, theo A Nhị chạy đi.

 

Phía sau, Sát Nghiễn và Sát Mặc cúi xuống, giọng thấp giọng cằn nhằn: “Lang chủ, nữ lang này thật dữ dội!”

 

“Đúng vậy, trông yếu đuối, nhưng thực sự rất mạnh mẽ!”

 

Nghe vậy, mắt người kia lóe lên, chỉ cười nhẹ.

 

(21)

 

Cha ta từ sau khi bị hoảng sợ ở tiệm bánh đậu, cơ thể ngày càng yếu, giờ thậm chí nước canh cũng không uống được.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/giang-sau-du/chuong-8.html.]

 

Dưới sự chỉ đạo của ai đó, Sát Mặc và Sát Nghiễn đã mời vị lang y hôm qua đến, sau vài lần dùng phương pháp châm cứu huyệt khí hải và bách hội, người đã tỉnh, nhưng miệng méo mắt lệch, nước miếng chảy ròng.

 

Thấy ta lo lắng, ông già chắp tay hành lễ: “Lệnh tôn tuổi đã cao, có chứng phong thấp này là bình thường, nữ lang nên yên tâm.”

 

“Chứng này, không thể chữa sao?”

 

“Trừ khi có thể lên Thượng Kinh...” Ông già nói, rồi vội sửa lời: “Hoặc đến Lạc Kinh nơi Thánh nhân ngự, hoặc Trần Quận nơi thế gia cư trú, tìm ngự y của triều đình, hoặc đại phu giỏi, may ra có hy vọng.”

 

Do Hồ Kiệt nam tiến, Sở Châu đi đến các thành khác đều đầy rẫy giặc cướp, và luôn có nguy cơ bị tấn công quân sự, nay trong thành đã bị cấm nghiêm ngặt, chỉ cho vào, không cho ra.

 

Hy vọng này nghe mong manh và xa vời.

 

Tiễn ông già xong, ta cầm lấy cánh tay cha, nhẹ nhàng áp vào má mình.

 

Khó tin rằng bàn tay từng rộng lớn ấm áp, có thể che mưa chắn gió cho ta, nay lại khô khốc và lạnh lẽo, như thể dùng lực một chút là sẽ vỡ nát.

 

Trong phòng chỉ có một ngọn đèn, bóng nến lay động.

 

Ngoài cửa gió bão dần nổi lên, cơn mưa bão đầu mùa hè sắp cuốn đến.

 

(22)

 

Mấy ngày sau, trời quang đãng.

 

Ta mở cửa sổ, thấy một bóng dáng cao gầy tránh xa những người bên cạnh, một mình đi chậm trong sân.

 

Có lẽ cảm nhận được ánh nhìn của ta, người đó dừng lại.

 

Ta vội đóng cửa sổ lại.

 

Ngồi lại trước gương, chỉ cảm thấy cổ đau nhức, vết hằn do dây thắt trong mơ đã mờ đi nhưng vẫn còn một vòng đỏ đáng sợ như một con rết bò trên da.

 

Bỗng nhiên, cửa sau mở ra, mang theo một cơn gió lạnh.

 

Trong gương hoa phản chiếu một bộ áo trắng như tuyết, và mái tóc đen buông trên vai, môi người đó nhợt nhạt, da trắng lạnh, đôi mắt xanh biếc, như hồ thu trong vắt.

 

Trông không còn hung ác, thậm chí có phần dịu dàng.

 

“Thượng Kinh đã rơi vào tay Hồ Kiệt, Thánh nhân đã mang theo cung phi và con cái trốn sang Lạc Kinh, nếu cô đi về phía nam, đường đi sẽ rất nguy hiểm.”

 

Ta đóng hộp trang điểm, nghe giọng hắn dịu dàng, liền nhẹ giọng đáp: “Nhưng cha ta bệnh nặng, tất nhiên phải đến đại thành để chữa bệnh.”

 

Chưa dứt lời, một cảm giác chua xót đã xộc lên mũi.

 

Đối phương thấy mắt ta lấp lánh nước, hơi ngẩn ra, rồi nhíu mày, nói khẽ: “Cô khóc rồi.”

 

“Không cần ngươi lo.”

 

“Hừ, vài ngày trước ta còn là nam nhân của cô.”

 

Thấy ta á khẩu không nói được, hắn đột nhiên cười: “Mềm mỏng nhưng kiên cường, trong mềm có cứng, thật là một tính cách tốt.”

 

 

Loading...