GIANG DIỆU - Chương 05
Cập nhật lúc: 2024-07-16 11:03:54
Lượt xem: 5,134
Ta phun nước bọt một cái, đi vòng ta vòng lui một hồi mới tìm được một người làm thuê trong tiệm thuốc mà ta quen ở kiếp trước.
Kiếp trước, Cung Lãng vì tận trung tận trách mà bị vu oan hãm hại đuổi đi, cũng chính ta là người đã giới thiệu hắn cho Tô lão gia để giữ lại.
Vào những giây phút cuối cuộc đời ta, cũng chính hắn là người đã giúp ta gửi lá thư cuối cùng cho vị hôn phu ta chưa từng gặp mặt.
Là một người có giới hạn có nguyên tắc.
Đi một vòng mới tìm thấy hắn, hắn đang ở phía dưới chọn thuốc, áo quần rách rưới.
Quản sự đang mắng mỏ, hậm hực không ngừng, Cung Lãng bị đánh hai cái tát, vẫn kiên trì nói rằng những gốc thuốc thối này dù có bỏ phần thối cũng không đúng thuộc tính, không nên cho vào thuốc.
Sau khi xung quanh yên tĩnh, ta ngồi xổm trước mặt hắn, đưa cho hắn một chiếc khăn tay sạch sẽ.
Thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi có chút căng thẳng.
Ta thẳng thắn nhờ hắn mua thuốc giùm mình.
Hắn vừa bất ngờ vừa sốc: “Nhưng, nhưng chúng ta không quen biết.”
Ta nói về sự thưởng thức và tin tưởng hắn qua chuyện vừa rồi, cũng nói về sự phân chia lợi nhuận trong này, cũng đưa cho hắn tờ khế thư mà mình đã chuẩn bị trước đó.
Gương mặt hắn dần trở nên nghiêm túc, cuối cùng điểm chỉ: “Ta sẽ cố gắng hết sức.”
6.
Kết quả vừa mới về đến nhà.
Mẫu thân thấy ta liền hỏi có phải ta đã mang ngọc bội đính hôn đi cầm cố rồi không.
Thông tin của bà ta nhanh nhạy thật.
Bà ta không hề thấy lo lắng chút nào, câu tiếp theo là: “Tiền đâu?”
Ta nhìn cái bàn cạnh bà, có hai tách trà.
Có người đã đến.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/giang-dieu/chuong-05.html.]
Chắc là Tô lão gia.
Xem ra mẫu thân ta quen biết Tô lão gia sớm hơn ta nghĩ.
Ta nói: “Mất rồi.”
Mẫu thân ta lập tức đứng dậy: “Nhiều tiền như vậy, mất rồi? Người ta còn cố ý cho con giá cầm cao! Sao lại mất! Mất ở đâu?”
Ta nhướn mày, bà ta dường như nhận ra điều gì đó, giọng dịu lại.
“A Diệu, chúng ta là người một nhà, nếu con muốn vải may y thường, son phấn, những thứ muội muội có, mẫu thân tất nhiên cũng sẽ nghĩ đến con, nhưng mà trong nhà có nhiều miệng ăn như vậy! Muội muội của con còn phải chuẩn bị y phục cho tuổi cập kê, mũ cũng phải mua mới… Làm người phải có lương tâm, A Diệu, nói cho mẫu thân biết, tiền đâu.”
Ta lại cười, xòe tay ra cho bà ta xem: “Thật sự mất rồi. Nếu mẫu thân không tin, cứ tìm đi.”
Bà ta thật sự tìm, thêm cả Tôn ma ma còn chưa bị đuổi, kéo ta vào phòng tìm từ đầu đến chân.
Ngay cả tóc cũng bị tháo ra kiểm tra, tóc dài xõa tung trên cơ thể không một mảnh vải che thân.
Ta đứng trong phòng mờ tối nhìn ra ngoài, trời tháng chín, cảm giác lạnh lẽo lan tỏa từ dưới chân lên trên cơ thể.
Đôi tay trơn trượt đang sờ mó trên người ta.
Mẫu thân nhìn ta rồi đột nhiên nói: “A Diệu của ta đã lớn rồi.”
Đệ đệ đang tò mò trộm nhìn qua khe cửa sổ.
“Cút!” Ta lạnh mặt mắng mỏ nó, “Đồ đần, chưa thấy nữ tử bao giờ sao?”
Mẫu thân của ta nghe vậy lập tức nổi giận, bà ta lợi dụng chuyện đó trực tiếp tát ta một cái, hai mắt đẫm lệ hét vào mặt ta.
“Con nói chuyện với đệ đệ bằng cái thái độ này sao! Nó vẫn còn là một đứa trẻ, nó thì hiểu cái gì! Con là tỷ tỷ, nhìn một cái thì có làm sao! Giang Diệu à Giang Diệu, con thay đổi rồi! Mẫu thân thấy chắc chắn là con đi ra ngoài lâu, tâm trí đã trở nên hoang dại rồi.”
Bà ta bảo Tôn ma ma nhốt ta lại, rồi nói với muội muội và đệ đệ không được cho ta ăn, cho đến khi ta nói ra số tiền đó đang ở đâu.
Một Tôn ma ma vốn dĩ không phải đối thủ của ta.
Ta đẩy mụ ta ngã nhào chổng vó.