GIAM CẦM HỒ LY - Chương 3
Cập nhật lúc: 2024-05-29 01:33:56
Lượt xem: 2,990
3
Phụ hoàng vẫn như mọi khi say mèm.
Thân hình mảnh khảnh ngã xuống ghế gỗ chạm khắc rồng mạ vàng.
Như ngọn núi ngọc sụp đổ.
Nghe thái giám gọi, ông hé mắt mơ màng nhìn qua, đôi mắt đẹp vẫn ánh lên tia sáng lấp lánh.
Ông thật sự có gương mặt đẹp tuyệt trần.
Năm xưa ở Vạn Xuân lâu uống rượu rồi khóc thảm thiết, khiến cho các tiểu thư qua lại liên tục ngoái nhìn.
Mẹ tôi cũng vì không nhẫn tâm nên mới tiến tới nói chuyện với ông.
Ông than thở mình bị gia tộc bên mẹ liên lụy, bị hoàng đế ghét bỏ, đuổi ra khỏi cung, chí lớn nhưng không đạt được.
Nước mắt ướt đẫm tóc xanh dính trên gương mặt đẹp như điêu khắc, cao quý, bi thương và tan vỡ.
Mẹ tôi chỉ cần nhìn một cái là đã sa vào.
Giờ ông đã trung niên, diện mạo vẫn không thay đổi, sau mấy năm chịu đựng quyền lực tối cao của hoàng quyền, càng thêm vẻ xa hoa suy đồi.
Khiến cho các phi tần trong hậu cung càng say đắm.
Thái giám đi gọi ông, mắt ông còn đỏ và chảy nước mắt nóng hổi.
Lão đạo sĩ tiến lên dâng tro xác trắng bệch cho ông, nói hớn hở: "Chúc mừng bệ hạ, yêu nữ đã bị trừng phạt, giang sơn của bệ hạ mãi mãi an khang!"
Phụ hoàng như bị sét đánh tỉnh, run rẩy nhận lấy tro, trân trọng ôm vào lòng.
Khóc thầm: "Hồng Nương... Hồng Nương..."
Lão đạo sĩ khuyên giải: "Bệ hạ để ý làm gì, mỗi năm có hàng trăm hàng nghìn yêu nữ ch///ết vì tình, nàng ta chỉ là một trong số đó, không có gì đáng thương cả."
Nói xong lại chỉ vào tôi: "Tên tạp chủng này dù sao cũng là huyết mạch hoàng thất, chúng thần không dám tự ý xử lý, xin bệ hạ ra quyết định."
Phụ hoàng mới hoang mang ngẩng đầu nhìn tôi.
Trong mắt hiện lên một tia khác lạ.
Lão đạo sĩ muốn nói thêm gì đó, nhưng bị ông lớn tiếng quát: "Cút ra ngoài!"
Trong điện rộng lớn chỉ còn lại tôi và ông nhìn nhau qua lồng thú.
Phụ hoàng cười lạnh, vứt tro xuống, chầm chậm bước tới cúi nhìn tôi.
"Đừng giả vờ nữa, Hồng Nương, trẫm biết ngươi chưa ch///ết."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/giam-cam-ho-ly/chuong-3.html.]
"Ngươi là yêu, ngươi có bản lĩnh thông thiên, sao có thể ch///ết dễ dàng như vậy?"
Tôi nhạt nhẽo ngẩng đầu nhìn ông.
Trong mắt ông phản chiếu khuôn mặt tôi, giống hệt khuôn mặt mẹ tôi khi còn trẻ.
Hồ yêu tộc sinh ra đã xinh đẹp, hồ ly đỏ càng là tinh hoa trong số đó.
Hiện giờ tôi tóc rối áo bẩn, da trắng như sứ, môi đỏ điểm, mắt hồ ly quyến rũ khéo léo, so với những phi tần tầm thường trong hậu cung đẹp hơn biết bao nhiêu.
Mặt phụ hoàng trở nên dữ tợn, tàn nhẫn nắm cổ tôi: "Tại sao ngươi không chịu giúp trẫm? Ngươi còn giúp trẫm đoạt ngôi vua, trẫm chỉ muốn ngươi cầu một trận mưa thôi! Tại sao ngươi lại chống đối trẫm!?"
Cánh tay của ông ta mảnh khảnh, nổi đầy gân xanh.
Một sợi chỉ vàng xuyên qua làn da phát sáng mờ mờ, đó là long mạch của thiên tử.
Bảy năm trước, mẹ tôi dùng tám đuôi tu luyện của mình để đoạt lấy, ông ta mới có thể nghịch thiên cải mệnh lên ngôi rồng.
Mệnh cách chân long gia thân, đại yêu nghìn năm cũng không thể làm ông ta bị thương chút nào, huống chi là tôi chỉ là bán yêu.
Cổ bị b//óp c//hặ/t đến bầm tím, tôi không kìm được ho khan một tiếng, cúi mắt ngây thơ nhìn ông ta cười: "Cha ơi... con là Tiểu Ngọc mà..."
Ánh mắt rực lửa của phụ hoàng khựng lại, vẻ cuồng nhiệt trên mặt lập tức tắt ngấm.
"Ngươi không phải là nàng..."
Ông ta buông tay ra trong cơn hoang mang.
"Đúng rồi, Hồng Nương đã ch///ết, trời đổ mưa lành, mối họa lớn trong lòng trẫm đã trừ... Trẫm không cần sợ ai nữa... Ha ha... không cần sợ ai nữa..."
Ông ta cười khùng khục trong đau khổ, để lại một loạt dấu chân bẩn thỉu trên tro tàn rơi vãi dưới đất, rồi quay lại ngồi lên chiếc ngai rồng cao chót vót.
"Trẫm là cửu ngũ chí tôn, giang sơn của trẫm, ngai vàng của trẫm, mãi mãi nằm trong tay trẫm."
Gương mặt như ngọc của ông ta vặn vẹo tham lam.
Như một con ch.ó bảo vệ thức ăn.
Ngoài điện gió rít thê lương.
Đập vào khung cửa sơn đỏ kêu loảng xoảng.
Tôi trong lồng thú cười khúc khích, nhìn bóng má//u gào thét xé lòng ngoài cửa nhẹ nhàng nói:
"Mẹ ơi, đừng khóc nữa."
"Mẹ sớm nên hiểu ông ta là người như thế nào rồi."