Giải Cứu Con Gái - Chương 6
Cập nhật lúc: 2024-10-28 18:28:34
Lượt xem: 312
Tôi như sét đánh ngang tai. Tôi đã bỏ ra biết bao nhiêu tiền của, công sức cho nó ăn học, nó nói bỏ học là bỏ học, thậm chí còn không thèm bàn bạc với chúng tôi lấy một lời.
Tôi hỏi: "Con không đi học thì lấy đâu ra tiền nuôi con? Đừng có trông chờ vào mẹ, mẹ sẽ không cho con một xu nào hết."
Bối Bối: "Mẹ, bạn trai con là người tốt, anh ấy sẽ đối xử tốt với con và con của con."
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
Chồng tôi đứng bên cạnh, tức giận nói với tôi: "Em nói em dạy dỗ con gái, không cho anh can thiệp, em xem em dạy con bé thành ra thế nào rồi kìa?"
Con gái tôi cũng nói: "Con vốn không muốn học nhạc, không muốn luyện đàn, tất cả đều là mẹ ép con, con chả thích gì cả, mẹ chưa bao giờ hỏi con có muốn hay không."
Nghe những lời đó, lòng tôi lạnh toát. Đáng lẽ tôi không nên quản nó, cứ để mặc nó sống bê tha như thế.
Kiếp trước, chính vì tôi muốn đưa nó đi phá thai nên mới bị nó g.i.ế.c chết.
Kiếp này tôi đã rút kinh nghiệm rồi, tôi nói với Bối Bối: "Con đi đi, con muốn làm gì thì làm, con đã lớn rồi, sau này con làm gì cũng không liên quan đến mẹ nữa."
Một năm sau, nó bế con về nước, khóc lóc thảm thiết. Gã tóc xanh là một kẻ vũ phu, hoàn toàn không có trách nhiệm với con mình, không những không nuôi nó mà còn đánh đập nó.
Nó quỳ xuống van xin tôi, nói nó sai rồi, xin tôi cưu mang hai mẹ con nó.
Tôi biết, nó không phải là thực sự hối hận, mà chỉ là hết tiền rồi. Tôi vừa đánh vừa mắng, đuổi nó ra khỏi nhà.
Chồng tôi không chịu được nữa, mắng tôi đối xử với nó quá tàn nhẫn. Tôi vừa đuổi Bối Bối đi, chồng tôi lại lén lút đưa mẹ con nó về.
Bối Bối nũng nịu với bố nó: "Bố ơi, con biết chỉ có bố là thương con."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/giai-cuu-con-gai/chuong-6.html.]
Đứa bé khóc ngặt nghẽo trong nhà, chồng tôi và Bối Bối không ai thèm dỗ. Cuối cùng, tôi thấy tội nghiệp đứa nhỏ, pha cho nó một bình sữa. Rốt cuộc, đứa bé vẫn là tôi nuôi.
Tôi vừa phải lo việc buôn bán ở cửa hàng, vừa phải chăm con cho Bối Bối, chẳng bao lâu thì đổ bệnh. Khi tôi ra viện, số tiền trong tài khoản ngân hàng của tôi từ hơn một triệu tệ đã không cánh mà bay.
Tôi lập tức hiểu ra chuyện gì. Tôi vội vàng về nhà hỏi tội Bối Bối, bắt nó trả lại tiền, nó không chịu. Nó ôm con ra đứng bên cửa sổ, dọa sẽ nhảy xuống.
Bối Bối nói: "Từ Tiểu Đình, tất cả là tại bà, nếu bà không ép tôi học đàn, kiểm soát cuộc đời tôi, tôi có ra nông nỗi này không? Tiền của bà cũng là của tôi, bà mà còn ép tôi trả, tôi sẽ nhảy xuống đấy!"
Tôi bước đến bên cửa sổ nhìn nó, lạnh lùng nói: "Nhảy đi, mẹ đã nói rồi, con muốn làm gì thì làm, mẹ không cản con."
Con bé bật khóc: "Tôi biết mà, bà chẳng yêu thương gì tôi." Ánh mắt nó bỗng trở nên hung ác: "Nếu đã thế, chúng ta cùng c.h.ế.t đi."
Tôi chợt hiểu ra ý đồ của nó, nhưng chưa kịp tránh thì Bối Bối đã ôm con lao thẳng vào tôi. Vì đứng quá gần cửa sổ, tôi chỉ có một cái lan can thấp để bám víu. Tôi cố nắm lấy nhưng không kịp, thế là tôi rơi xuống từ cửa sổ. Cuối cùng, nó yêu cầu bác sĩ dừng ca phẫu thuật, và tôi khép lại kiếp thứ hai trong đau đớn.
Tỉnh dậy lần nữa, lại là mùa đông năm 1990, tôi run rẩy đón lấy đứa bé được quấn trong tã. Tôi không sao hiểu được, bản thân đối xử với nó hết lòng hết dạ, vậy mà nó lại hận tôi đến mức muốn tôi chết. Tại sao lại như vậy?
"Tiểu Đình, em nhìn xem, con gái chúng ta đáng yêu quá."
Tôi ngẩng đầu lên, nhìn thấy nụ cười tươi rói của chồng. Tôi nhớ lại dáng vẻ vênh váo của anh ta khi ngồi đó mà chỉ trích tôi: "Sao cô lại dạy con thành ra như thế này?"
Nhớ lại cái bộ mặt giả nhân giả nghĩa của anh ta khi lén lút đưa Bối Bối về nhà.
Tôi là một người mẹ thất bại, tôi không biết dạy con, nhưng còn anh ta, người làm cha thì sao? Từ bé đến lớn, anh ta dành ra được mấy ngày để dạy dỗ con gái? Anh ta có thực sự dạy dỗ, chăm sóc Bối Bối ngày nào chưa?
Tại sao tôi phải vất vả đến mức này, còn anh ta thì có thể nhởn nhơ đứng ngoài cuộc? Tại sao anh ta không hề bỏ ra chút công sức nào, mà lại đi chỉ trích sự thất bại của tôi? Tại sao tôi phải chịu đựng sự hành hạ của con gái, còn anh ta lại có thể sống an nhàn sung sướng?