Gia Nhược - Phần 9
Cập nhật lúc: 2024-08-14 11:39:41
Lượt xem: 5,129
Ta kể sơ qua câu chuyện, họ viết nên câu chuyện.
Rất nhanh chóng, những truyện thoại bản lấy Cố Cẩm Tín làm nguyên mẫu lần lượt ra đời.
“Ngày xưa, có một thư sinh nhờ vào thế lực của nhà vợ, bắt đầu ra vào các gia đình quyền quý, về sau nhà vợ suy sụp, hắn liền giáng vợ từ chính thất xuống làm thiếp, tha hồ chửi mắng. May thay, cô tiểu thư ấy tái sinh trở lại…
“Ngày xưa, có một thư sinh làm cha mình tức chết, không chịu nổi tội danh bất hiếu, liền bày mưu để vợ mình nghĩ rằng chính nàng đã làm ông ta tức chết…
“Ngày xưa, có một thư sinh tái sinh trở lại, sớm ôm lấy đùi của vị hoàng đế tương lai…”
Những câu chuyện này, không ngoại lệ, đều kết thúc bằng cái c.h.ế.t thảm của thư sinh.
Ác giả ác báo, thiện giả thiện báo.
Vài chục cuốn thoại bản vừa ra mắt.
Lập tức làm mưa làm gió trên thị trường kinh thành.
Ta nhân cơ hội này kiếm được một khoản lớn.
Những câu chuyện này khiến người ta dễ dàng nhận ra bóng dáng của Cố Cẩm Tín từ giữa các dòng chữ.
Nhiều tiểu thư khuê các đã nguyền rủa hắn thậm tệ.
“Trên đời lại có kẻ bạc tình bạc nghĩa đến thế, nhà vợ đối xử với hắn như vậy, thế mà gã lại mong cho nhà vợ sớm suy tàn.
“Cầu mong đời này chúng ta không gặp phải kẻ đê tiện như thế.
“May mắn thay hoàng đế có mắt tinh tường, phát hiện ra âm mưu của gã, nếu không, giang sơn đã tiêu vong rồi.”
Cố Cẩm Tín bị chửi đến mức phải đóng cửa không ra ngoài.
Nhưng điều khiến gã khóc lóc vẫn còn ở phía sau.
Nhị hoàng tử thích chạy theo trào lưu cũng nhìn thấy cuốn thoại bản về vị hoàng đế tương lai kia.
Hắn càng đọc càng thấy không đúng, vì vị hoàng đế trong truyện rất thích chơi chim, vẽ tranh, làm nghề mộc…
Hắn tỉnh ngộ ra, càng đọc càng cảm thấy đây là ám chỉ mà Thái tử dành cho mình.
Đúng lúc đó, Cố Cẩm Tín khuyên hắn nên chú tâm kinh doanh cửa tiệm, tích lũy tiền bạc để phòng khi cần thiết.
Nhị hoàng tử trong cơn hoảng sợ, lần đầu tiên trong đời có được chút chủ kiến.
“Cẩm Tín à…
“Bản vương thấy ngươi có tài lớn, ở lại chỗ bản vương thật sự là uổng phí.
“Chi bằng ngươi cứ về trước, để bản vương xin phụ hoàng tìm cho ngươi một chức vụ khác nhé?”
Hắn không đợi Cố Cẩm Tín trả lời, liền vội vàng đuổi gã đi, và ra lệnh không cho Cố Cẩm Tín quay lại.
Thế là, Cố Cẩm Tín và chỗ dựa của gã hoàn toàn tan vỡ.
Nghe đồn, gã đứng trước cửa phủ Nhị hoàng tử suốt cả ngày.
Dáng vẻ ấy, như thể vừa mất đi người yêu thương nhất của mình.
Khiến Nhị hoàng tử phải nửa đêm chạy trốn đến trang trại ngoài thành để lánh nạn…
Đúng lúc này.
Từ biên cương truyền về tin tức, Nam Lý quốc cầu hòa.
Vì họ đã rơi vào cảnh thiếu lương thực trầm trọng.
Chương 11
Nam Lý quốc nổi tiếng với sản phẩm hương liệu.
Ngay từ khi ta vừa tái sinh, ta đã liên kết với Triệu Tùng Minh và các thương nhân khác, để họ lấy danh nghĩa thương nhân Bắc Lương quốc, cao giá thu mua hương liệu từ Nam Lý quốc.
Đồng thời, ta cũng dùng vải vóc để đổi lấy lương thực của Nam Lý quốc.
Trong khoảng thời gian đó, người Nam Lý quốc kiếm được rất nhiều tiền, ai nấy đều đổ xô đi thu gom hương liệu để đổi lấy bạc.
Sau đó, ta lại dùng phương thức trả trước để khiến người Nam Lý quốc chuyển đổi từ trồng lương thực sang trồng hương liệu, và ta đã đặt trước hương liệu của họ cho năm sau.
Nay hai nước khai chiến.
Ta không thực hiện hợp đồng.
Những mảnh đất đã trồng hương liệu, giờ không kịp trồng lương thực nữa.
Nam Lý quốc lâm vào cảnh thiếu lương thực.
Quân lính của họ ở tiền tuyến đánh trận, nhưng hương liệu lại không thể ăn thay cơm.
Họ gắng gượng được vài tháng, sau khi chịu nhiều thất bại, lòng người tan rã, không còn đủ sức để tiếp tục chiến đấu, buộc phải đến cầu hòa.
Tin tức truyền về kinh thành.
Cả nước mở hội ăn mừng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/gia-nhuoc/phan-9.html.]
Sở Trinh vừa hạ triều, liền chạy ngay về Đông cung.
Bước chân hắn nhẹ nhàng, khóe mắt đuôi mày đều ánh lên niềm vui, trên người đã rũ bỏ sự chín chắn trầm ổn, như thể biến trở lại thành một thiếu niên kiêu ngạo ngày nào.
Hắn ôm chặt ta vào lòng.
“Thắng rồi!
“Gia Nhược, chúng ta thắng rồi.”
Đôi môi hắn gắn chặt vào môi ta.
Ta cảm nhận được niềm vui khắc cốt ghi tâm từ thân thể hắn truyền sang ta.
Hắn ôm ta xoay vòng hết lần này đến lần khác.
Khi ta lấy lại tinh thần.
Thì bốn phía, đám hạ nhân đã rời đi từ lâu.
Ta mê man dựa vào lòng Sở Trinh, dường như mình cũng đã trẻ lại một lần nữa…
Trái tim vốn tưởng đã già nua bảy tám mươi tuổi, nay lại một lần nữa rung động trong lồng ngực.
Sở Trinh đích thân đi đàm phán, đây là cơ hội tốt để Thái tử lập uy.
Đi cùng hắn còn có vô số mưu sĩ của phủ Thái tử.
Hàn môn và thế gia cùng chung sức.
Thuận lợi đạt được điều kiện Nam Lý quốc phải nộp cống hàng năm.
Nghe nói, phía Nam Lý quốc còn muốn dâng công chúa của họ lên.
Nhưng bị Sở Trinh mắng cho một trận.
“Thua trận là đem phụ nữ ra tặng, có giỏi thì đem hoàng tử Nam Lý quốc sang đây, triều đình ta có không ít quyền quý thích nam nhân.
“Nếu hoàng tử của các ngươi quý hơn, thì mang cái quý giá đó đến đây, triều đình ta chỉ nhận những gì tốt nhất.”
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Nam Lý quốc lặng thinh.
Tin tức truyền về trong nước.
Mọi người cười nghiêng ngả.
Một niềm tự hào về thiên triều thượng quốc nảy mầm trong lòng mỗi người.
Chẳng bao lâu sau.
Sở Trinh mang theo hài cốt của vị công chúa tông thất đã hòa thân mười tám năm trước trở về triều.
Ngày hôm ấy, vô số người mặc niệm.
Vị công chúa này, nhiều người không biết tên.
Nhưng chính nàng đã dùng sinh mạng mình để đổi lấy mười tám năm hòa bình ở biên cương.
Ngày hôm ấy, trong lòng nhiều người đều nghĩ.
Từ nay trở đi, triều đình ta sẽ không còn công chúa nào phải hòa thân nữa.
Dù có, cũng nên là hoàng tử của đối phương đến hòa thân.
Sau khi hồi triều.
Bệ hạ phong thưởng rộng rãi.
Trận chiến này đã giúp nhiều con cháu hàn môn được thăng tiến.
Đó là công lao chiến trận, không ai có thể bàn cãi.
Cùng với đoàn sứ thần trở về, những người theo Sở Trinh đi sứ cũng được luận công ban thưởng.
Số lượng con cháu hàn môn trong triều bỗng tăng lên nhanh chóng.
Tiếp đó, Sở Trinh nhân thế mà thành lập nhóm cố vấn thương nhân của mình.
Cuộc chiến với Nam Lý quốc lần này đã giúp mọi người nhận rõ, chiến tranh không chỉ là việc binh hùng tướng mạnh, mà còn có vai trò quan trọng của chiến tranh thương mại.
Cung ứng hàng hóa Bắc Nam và cân bằng giá cả cũng là một trong những nền tảng ổn định của quốc gia.
Những việc này, các đại thần trong triều không hiểu, nhưng các thương nhân thì hiểu rõ.
Sở Trinh kiên quyết bác bỏ mọi ý kiến phản đối, cho phép các thương nhân tham gia vào triều chính.
Dù có tiếng phản đối, nhưng các thương nhân vừa lập được đại công, nên những tiếng phản đối đó dần dần yếu đi.
Quan trọng nhất là, qua cuộc chiến này, đã rèn luyện ra một đội quân tinh nhuệ.
Triều đình sẽ không còn bị giặc cướp đánh bất ngờ như kiếp trước.
Hiện nay, mọi việc đã chuẩn bị đầy đủ, chỉ chờ quân loạn kéo đến vào năm sau.