GIA ĐÌNH THÔNG THÁI - Chương 2
Cập nhật lúc: 2024-09-04 22:28:34
Lượt xem: 1,256
Từ nhỏ tôi đã bị mẹ tẩy não triệt để thế nên tôi không hề phát hiện ra lời nói của bà ta có vấn đề.
Cho nên sau khi kết hôn xong tôi thường xuyên mang đồ về nhà mẹ đẻ, còn trợ cấp kinh tế cho họ nữa.
Việc xây nhà mới cũng do tôi bỏ tiền ra, lễ dặm hỏi cho anh tôi cưới vợ cũng là tiền tôi bỏ ra.
Tôi vì cái nhà đó mà hy sinh nhiều như vậy nhưng kết quả lại c.h.ế.t thảm trong tay họ.
Cũng may là tôi đã nhìn rõ bộ mặt thật của họ.
Bây giờ tôi đã không còn tình cảm gì với bọn họ nữa rồi, họ sống hay c.h.ế.t thì có liên quan gì đến tôi? Tôi chỉ cần chăm sóc ngôi nhà nhỏ của mình là được.
Buổi tối, anh trai tôi đột nhiên gọi điện thoại tới cho tôi, "Này, em gái, bây giờ em mau tới bệnh viện đi, mẹ em và chị dâu em đã xảy ra chuyện rồi, bây giờ cần một khoảng tiền phẫu thuật gấp, em nhanh lên!"
Tôi giả vờ kinh ngạc: "Hả? Anh nói cái gì? Mẹ em và chị dâu bị làm sao?”
"Bọn họ trúng độc, ai da em đừng hỏi nhiều như vậy, bây giờ lập tức lái xe đến đây đi!”
Anh trai tôi không kiên nhẫn mà quát tôi.
Tôi nói qua loa: "À, à, được, em lập tức qua đó ngay.”
Trước khi cúp điện thoại, anh tôi còn không quên dặn dò tôi: "Nhớ kỹ, mang theo nhiều tiền một chút, đây chính là tiền cứu mạng của mẹ và chị dâu em đó!"
“Ừ, em biết rồi anh!
Sau khi cúp điện thoại, tôi nhịn không được mà bật cười.
Ha ha ha, không ngờ lại có trò hay để xem nhanh đến vậy.
03
Tôi ném điện thoại sang một bên, sau đó đi vào bếp cắt một ít trái cây, nằm trên ghế sofa thoải mái xem TV.
Một lát sau, điện thoại di động lại vang lên.
“Này, em đang ở đâu? Sao còn chưa thấy đến?”
Anh tôi ở đầu dây bên kia lo lắng thúc giục.
Tôi xiên một miếng trái cây nhét vào miệng, lẩm bẩm nói: "Ừm, em sắp đến rồi, em đang lái xe trên đường, không nói với anh nữa!"
“Em nhanh lên một chút! Mẹ vừa mới nôn ra một đống rồi này, không thể trì hoãn nữa đâu!”
Qua điện thoại, tôi có thể hình dung ra được biểu cảm suy sụp của anh trai tôi vào giờ phút này.
Anh ta đúng là một đứa con cưng của mẹ mà, đã xảy ra chuyện như thế này rồi mà một cắc bạc cũng không nôn ra, cũng chỉ biết lấy tiền ở chỗ tôi để báo hiếu thôi.
Kiếp trước mấy người đối với tôi như thế nào, kiếp này tôi sẽ trả lại hết.
Xem xem, tôi có chơi c.h.ế.t các người hay không.
Rất nhanh sau đó, anh trai tôi lại gọi điện thoại tới.
Lúc này, anh ta trực tiếp gào thét ở đầu dây bên kia.
"Lâm Hiểu Đình, mày c.h.ế.t rồi hay chân bị què đấy? Lái xe cả buổi mà bây giờ còn chưa đến, hại bố mày ở đây lo lắng liên tục! Còn bao lâu nữa mày mới có thể đến đây? Mày mau lăn đến đây cho bố mày!"
Tôi học theo dáng vẻ của nữ chính trong phim truyền hình, khóc sướt mướt nói: "Anh, đều tại anh, đều do anh hối em nên hại em đụng phải xe của một đại ca, bây giờ anh ta đang muốn em bồi thường tiền, xe của anh ta là Maserati, vừa mở miệng đã muốn hai mươi vạn tệ, không bồi thường tiền thì sẽ đánh em, em ở ngay ngã tư phía trước công viên, anh ơi, bây giờ anh mau đến cứu em đi!”
Anh tôi nhịn không được mắng một câu hoa mỹ, sau đó lại nói với tôi: "Như vậy đi, em gửi tiền phẫu thuật vào thẻ ngân hàng của anh trước, chờ bên em giải quyết xong rồi đến bệnh viện cũng được.”
Nghe anh ta nói như vậy, tôi thiếu chút nữa đã tức giận đến mức bật cười.
Mạng của mẹ anh ta và vợ anh ta chính là mạng còn mạng của tôi không phải là mạng sao.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/gia-dinh-thong-thai/chuong-2.html.]
Tôi tiếp tục giả vờ đáng thương: "Không được đâu anh, bây giờ em thoát không được, nếu không anh qua đây chống đỡ cho em một chút đi?”
“Cút đi, con mẹ nó, cục diện rối rắm của mày mày tự giải quyết đi! Đừng có kéo bố mày xuống nước theo!”
Nói xong, anh trai tôi trực tiếp cúp điện thoại.
(Đứa nào ăn cắp truyện của bà dà này thì xứng bị ẻ chảy suốt đời he)
Lần này rất hợp ý tôi, cuối cùng bên tai cũng yên tĩnh, tôi ném điện thoại di động, tiếp tục xem TV của tôi.
Về phần ba người trong bệnh viện kia, để cho họ tự sinh tự diệt đi.
04
Sau đó, nghe nói là người nhà bên nhà mẹ đẻ của chị dâu bỏ tiền ra làm phẫu thuật cho bọn họ mới kéo bọn họ từ trong quỷ môn quan trở về.
Nếu dựa vào một kẻ vô dụng như anh trai tôi thì không biết khi nào mới có thể xoay sở được tiền.
Không bất ngờ gì, con của chị dâu tôi đã mất.
Đời này, bởi vì thời gian hai người họ tiếp xúc với trúc đào tương đối dài cho nên đều có triệu chứng rất nghiêm trọng, họ nằm trên giường mấy tháng cũng không thấy khá hơn.
Lần này, anh tôi vừa mất đi đứa nhỏ, còn phải chăm sóc hai bệnh nhân, đủ cho anh ta bận rộn một thời gian.
Mà tôi và chồng ở nhà yên tâm làm lốp dự phòng, không lâu sau đó, tôi phát hiện mình mang thai.
Ba tháng sau, thân thể mẹ tôi còn chưa hoàn toàn khôi phục, bà ta vô cùng lo lắng mà gọi đến cho tôi.
Tôi nghĩ bà ta gọi đến để mắng tôi vì đã không đến thăm bà ta.
Không ngờ thái độ của bà ta ở đầu dây bên kia lại rất khác thường, bà ta có thái độ cực kỳ nhiệt tình.
“Con bé này, con mang thai cũng không nói với mẹ một tiếng. Còn muốn giấu mẹ tới khi nào đây? Nếu không phải do thím Vương hàng xóm trước đây của chúng ta nói cho mẹ biết thì mẹ chẳng biết gì cả.”
Chuyện mang thai này tôi vốn không định nói cho họ biết, cũng không ngờ lần trước tình cờ đụng phải thím Vương ở siêu thị, bà ấy lại nhìn ra tôi đang mang thai.
Bà ấy quay đầu lại nói chuyện này cho mẹ tôi biết, lần này cả nhà đều biết.
Mẹ tôi lại tiếp tục nói: "Ngày mốt anh con đặt phòng riêng ở khách sạn Quân Đình muốn mời khách ăn cơm, con nhớ đến đây nha.”
Mời khách ăn cơm? Đây không giống như là chuyện anh trai tôi sẽ làm.
Tôi nghi ngờ hỏi bà ta: "Vì sao anh trai vô duyên vô cớ mời khách ăn cơm?"
“Đây còn không phải là do chúc mừng mẹ cùng chị dâu con từ quỷ môn quan trở về thoát được một đại nạn sao. Hơn nữa bây giờ con mang thai cũng là một chuyện tốt, đương nhiên phải mời khách ăn cơm rồi!"
Tôi luôn cảm thấy chuyện này không ổn nên vẫn cầm điện thoại không lên tiếng gì cả.
Mẹ tôi tiếp tục thúc giục: "Dù sao con cứ tới là được, địa chỉ cụ thể đến lúc đó sẽ gửi cho con sau.”
Nghe bà ta nói như vậy, tôi lại càng cảm thấy chuyện này không đơn giản.
Vốn dĩ tôi muốn trực tiếp từ chối vì không muốn lội vào vũng nước đục này nữa.
Nhưng nghĩ lại thì cảm thấy không được, tôi phải đi xem họ định làm trò quỷ gì mới được.
Mẹ tôi thấy tôi không nói gì, lại thúc giục một câu: "Chúng ta còn có thể hại con sao? Mẹ con đã hại con bao giờ chưa?”
Tôi nhịn không được hừ lạnh một tiếng, kiếp trước bà ta hại tôi còn chưa đủ sao?
Tôi giả vờ không biết, nói: "Được, mẹ, ngày mốt con nhất định sẽ đến.”
05
Tôi nói với chồng chuyện này, anh ấy cảm thấy không yên tâm nên muốn đi với tôi.
Đến phòng riêng, tôi mới phát hiện thì ra mẹ còn mời cả dì Bảy và dì Tám của tôi đến, xem ra hôm nay là một buổi Hồng Môn Yến rồi.
Mẹ tôi vừa nhìn thấy tôi, lập tức mặt mày hớn hở nhét một món quà vào tay tôi: "Đây là quà gặp mặt anh trai và chị dâu con tự tay chọn, tặng cho con đấy.”