Gặp Mầm Non Tươi Tốt - Chương 2
Cập nhật lúc: 2024-10-04 10:58:04
Lượt xem: 3,648
Một tháng sau, khi hắn rời đi, ta gọi hắn lại.
"Ta sẽ giúp chàng lần cuối cùng, nhưng hi vọng chàng cũng có thể thật sự báo đáp ta một lần."
"Sau khi ta chết, xin chàng hãy chôn cất ta bên cạnh cha mẹ ta."
Tống Thời Hành không quay đầu lại.
Ngày hôm sau, ta cho triệu kiến phó tướng trước đây của hắn, nay là Trấn Quốc Tướng quân, cùng hắn uống hai chén trà độc rồi cùng chết.
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
Ta biết kẻ này quen thói kiêu ngạo, hành sự ngang ngược.
Tống Thời Hành đã nhẫn nhịn hắn rất lâu, nhưng vừa mới đăng cơ, hắn không thể g.i.ế.c hại công thần.
Vì vậy, ta vừa báo được thù, vừa giúp hắn một việc.
Trước khi chết, ta chỉ nghĩ, nếu như không gặp Tống Thời Hành, cuộc đời ta sẽ ra sao?
Hay là, nếu ta tự tin hơn một chút, mạnh mẽ hơn một chút, thì mọi chuyện sẽ như thế nào?
Nhưng tất cả đều không còn quan trọng nữa, cuộc đời ta, lại được bắt đầu lại một lần nữa.
Trở lại năm ta mười lăm tuổi, một lần nữa, trong ánh nắng xuân rực rỡ, ta nhìn thấy hắn, Tống Thời Hành đang thoi thóp trong con hẻm nhỏ tối tăm.
Bước chân ta chỉ khựng lại một chút, rồi nhanh chóng bước qua.
Không quay đầu lại, không hề do dự.
Nhưng trái tim ta lại đau đớn như bị xé rách.
Hắn nói muốn cưới ta, khiến ta nảy sinh tình yêu; hắn giữ ta bên cạnh, lại khiến ta nảy sinh ảo tưởng; hắn ép buộc ta làm hoàng hậu, khiến ta không thể không sống lay lắt.
Rồi sau đó lại nhẫn tâm dập tắt tất cả những hy vọng của ta.
Trong một tháng đó, ta thường xuyên tự hỏi, rốt cuộc ta là gì trong lòng Tống Thời Hành?
Là một công cụ sao?
Có lẽ ngay từ ngày ta cứu hắn, hắn đã nghĩ kỹ rồi, nếu có một ngày hắn làm hoàng đế, lập ta, một nữ nhân bình dân nhan sắc tầm thường, làm hoàng hậu, nhất định sẽ được người trong thiên hạ ca tụng.
Đối với hắn, một vị tân đế, danh tiếng chính là nền tảng để hắn củng cố địa vị, trị vì thiên hạ.
Sự tồn tại của ta, chẳng qua chỉ là một hòn đá kê chân nhỏ bé tầm thường mà hắn tùy tiện nhặt được.
Kiếp này, ta không muốn có bất cứ liên quan nào đến hắn nữa.
Quầy đậu phụ bày ở ngã tư đường, bà con hàng xóm đều ùa ra mua, chẳng mấy chốc ta đã bán hết rồi thu dọn trở về nhà.
Lại đi ngang qua con hẻm đó, Tống Thời Hành đã biến mất, chỉ còn lại những vết m.á.u loang lổ của hắn trên mặt đất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/gap-mam-non-tuoi-tot/chuong-2.html.]
Chắc là đã được thuộc hạ cứu đi rồi nhỉ?
"Thanh Nha." Mẹ ta chạy vội ra đầu ngõ đón ta, ta cũng bước nhanh về phía mẹ, "Mẹ, con bán hết đậu phụ rồi ạ."
Mẹ chẳng để ý đến lời ta nói, chỉ vội vàng kéo tay ta về nhà, rồi lại thần bí đóng chặt cửa.
"Thanh Nha, mẹ vừa đi tìm con, trên đường gặp một chàng trai bị thương nặng sắp chết, liền đưa về nhà." Nói rồi mẹ nhét vào tay ta một xâu tiền,
"Mẹ và cha con sẽ chăm sóc chàng trai đó, con mau đi mời đại phu về đi."
Cái gánh trên vai rơi xuống đất, ta run giọng hỏi mẹ: "Cứu ở trong ngõ nhà Tứ Trụ bá bá ạ?"
Mẹ ta gật đầu, "Sao vậy con? Sao mặt con lại tái nhợt thế kia?"
Ta hoảng loạn đẩy cửa phòng ngủ, vừa nhìn đã thấy Tống Thời Hành đang nằm mê man bất tỉnh trên giường.
Sao, sao lại như thế này?
Nhưng trải qua một kiếp, ta đã hiểu, ngoại hình của một người không nhất định thể hiện được nội tâm của họ.
Ý nghĩ thay đổi, ta thấp giọng nói: "Vứt hắn ra ngoài!"
Cha mẹ vô cùng kinh ngạc, mẹ nhỏ giọng nói: "Vứt ra ngoài thì hắn ta sẽ chết."
"Không vứt hắn, chúng ta sẽ phải chết."
Cha mẹ rõ ràng bị lời ta nói dọa sợ.
Ta quay người lại giải thích với họ: "Ngoài kinh thành đã có những dấu hiệu loạn lạc, thế đạo chẳng mấy chốc sẽ rối ren. Một nam nhân lai lịch bất minh lại bị trọng thương như hắn, sẽ mang đến cho chúng ta tai họa c.h.ế.t người."
"Vậy, vậy nghe lời con gái." Cha ta nói.
Chúng ta cùng nhau kéo Tống Thời Hành dậy, mỗi người một tay lôi hắn ra ngoài.
Vừa kéo đến cửa phòng, Tống Thời Hành đột nhiên mở mắt ra.
Ánh mắt hắn và ta chạm nhau, trong khoảnh khắc, đáy mắt hắn hiện lên sát ý mãnh liệt.
"Vô tình mang ngươi về đây, nhưng bây giờ ta không muốn cứu ngươi nữa." Cố gắng đè nén sự hoảng loạn, ta nói rõ ràng từng chữ một với hắn.
Tống Thời Hành sắc mặt tái mét, ta tin nếu lúc này hắn không quá suy yếu, bị đối xử như một món đồ bỏ đi như vậy, hắn rất có thể sẽ ra tay g.i.ế.c c.h.ế.t cả nhà ta.
"Ta có tiền." Tống Thời Hành nhắm mắt lại, không muốn đối mặt với tình cảnh giống như con cừu non chờ bị làm thịt lúc này, "Sau khi vết thương lành, ta có thể cho ngươi nhiều thù lao hơn."
"Không cần." Ta muốn tiền, nhưng sẽ không đánh đổi bằng mạng sống của cả nhà.
Thấy ta không hề lay chuyển, Tống Thời Hành liền nhìn chằm chằm vào ta, tà áo hoa lệ quét trên mặt đất một vệt sạch sẽ, mẹ ta chạy đi mở cửa hông.
Ba người chúng ta chuẩn bị hợp sức ném hắn ra ngoài.