Gặp Lại - Góc nhìn của Phó Trinh
Cập nhật lúc: 2024-10-17 15:13:33
Lượt xem: 112
Ngày hôm đó, Phó Trinh trở về công ty mà không nói một câu nào.
Cửa chớp đóng ba ngày, ánh sáng không chen được vào căn phòng mờ tối.
Cuộc gọi nhỡ chen chúc đầy màn hình điện thoại, hắn không xem lấy một cuộc, dường như dòng thời gian trên người hắn đã bị ấn nút dừng lại.
Phó Trinh ngồi yên một chỗ cúi đầu, không hề toát ra chút sinh khí.
Hắn còn nhớ rõ ngữ khí lạnh như băng của người đàn ông đã đưa Đường Gia đi, anh ta nói: "Tất cả chúng tôi đều ngóng trông cô ấy muốn sống từng ngày, anh Phó không hổ là bàn tay sắt, chẳng tốn nhiều sức mà đã khiến toàn bộ công sức của chúng tôi đổ sông đổ biển."
Tiểu Thu bị bảo vệ ngăn ở bên ngoài, hét vào mặt hắn: "Phó Trinh, anh có biết nếu không uống thuốc cậu ấy sẽ phát bệnh không? Anh giam giữ cậu ấy, có khác gì g.i.ế.c người không!"
Trầm cảm.
Bệnh viện tâm thần.
Những từ ngữ kia tựa như vô số cây gai nhọn cắm vào đầu hắn, khuấy đảo thần kinh hắn không chút kiêng nể.
Trương Hoành gõ cửa, đẩy ra một cái khe: "Anh, anh có sao không?"
"Vì sao?"
Giọng Phó Trinh khàn đặc, cơn đau đớn từ dưới n.g.ự.c làm hắn khó chịu.
Trương Hoành trầm mặc: "Xin lỗi, lúc ấy tôi chỉ nghĩ không cần phải tra, cho nên…"
"Thông tin đều là giả hết, đúng không?" Phó Trinh cất tiếng rất nhẹ: "Trương Hoành, thời điểm cậu nói với tôi cô ấy thay bạn trai như thay áo ở nước ngoài, Đường Gia thật ra đang bị giam ở bệnh viện tâm thần."
"Xin lỗi, tôi không biết."
Một câu giải thích hoàn toàn vô dụng.
Hắn biết hắn không thể đổ hết tội lên đầu Trương Hoành, chỉ cần hắn muốn tìm hiểu kĩ hơn một chút, có lẽ mọi chuyện đã không thành ra như thế này.
Phó Trinh không còn hơi sức nghe Trương Hoành thanh minh gì nữa.
Tiểu Thu bất chấp sự ngăn cản của thư ký, hùng hổ đẩy cửa đi vào.
Ánh sáng chói chang làm Phó Trinh hơi nheo mắt lại, nhưng không cản.
Thư ký liên tục giải thích.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/gap-lai/goc-nhin-cua-pho-trinh.html.]
"Xin lỗi giám đốc Phó, tôi không giữ nổi."
"Đi ra ngoài đi." Phó Trinh nói.
Thư ký thật cẩn thận khép cửa giúp bọn họ, căn phòng lại u ám như cũ.
Tiểu Thu đứng yên một chỗ, dường như không muốn dính dáng chút gì đến hắn.
"Giám đốc Phó, có vài chuyện bây giờ tôi phải nói."
Cửa sổ hé ra một khe nhỏ, gió lạnh thổi thấu xương.
Phó Trinh ngồi không nhúc nhích, yên lặng lắng nghe.
Làm chuyện sai trái ắt gặp báo ứng, chỉ là sớm hay muộn.
"... Năm ngoái sinh nhật Đường Gia, tôi từng đùa giỡn hỏi cậu ấy, trên đời này cậu ấy thích ai nhất."
"Cậu ấy trả lời, người thứ nhất là mẹ, người thứ hai là Phó Trinh."
Phó Trinh nhắm mắt, chỉ cảm thấy những lời này lạnh buốt vào tận xương tủy.
"... Khi đó bệnh của cậu ấy đã khá lên nhiều, mỗi ngày chỉ cần uống một viên thuốc nhỏ, gần như đã có thể sinh hoạt như người bình thường."
"Thế nên năm nay tôi đưa cậu ấy về đây để thu gom di vật của mẹ cậu ấy."
Hai mắt Tiểu Thu đỏ ngầu: "Cậu ấy nói, năm đó hai người chia tay quá không ra gì, lần này muốn gặp lại anh một lần, thậm chí chỉ cần lén nhìn “sự nghiệp” của mình từ xa một cái là đủ rồi. Bởi vì cậu ấy biết mình không còn xứng với anh…"
"Phó Trinh, cậu ấy không xứng với anh thật sao?"
"Anh có biết tư cách dự thi của anh là từ đâu mà có không?"
Bàn tay Phó Trinh chậm rãi nắm chặt, cảm thấy những lời này hoàn toàn có thể đánh gục mình.
"Lúc ấy người ta đã sắp xếp nội bộ xong rồi, là Đường Gia viết thư khiếu nại yêu cầu công khai thành tích, vị trí kia mới rơi xuống đầu anh. Nhưng cũng chính vì thế mà cậu ấy đắc tội với rất nhiều người, về sau ba cậu ấy bỏ trốn, Đường Gia và mẹ bị rất nhiều người làm khó dễ."
Một bàn tay vô hình bóp chặt cổ Phó Trinh làm hắn không thể thở nổi.
Cô ấy bị người ta ức hiếp, là bởi vì chuyện này sao?
Tiểu Thu tiếp tục nói:
"Lúc ấy anh đang đi thi đấu bên ngoài, hơn một tuần không gọi điện thoại được cho nên hẳn là không biết những chuyện long trời lở đất ở nhà. Nhà họ Đường ngã, ba cậu ấy dẫn tình nhân bỏ trốn, một đống chủ nợ mỗi ngày đến cửa quấy rối Đường Gia và mẹ cậu ấy. Dì tự sát, Đường Gia bị người ta cưỡng bức, sau đó thì phát bệnh."