Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Gặp lại - 1

Cập nhật lúc: 2025-01-23 13:51:40
Lượt xem: 273

GẶP LẠI [FULL]

 

Tác giả: 小柒崽子

Nguồn: Zhihu

Raw: Deĩng

Edit: Nhân Trí

 

Trong buổi họp lớp, anh công thành danh toại, mang theo bạn gái xinh đẹp tới.

 

Cô ấy nói: “Lúc trước nếu cô không buông tay thì bây giờ đã cô đã là phu nhân Tập đoàn Phó thị chính là cô rồi.”

 

Anh ngồi đối diện, ôm bạn gái, thần sắc lãnh đạm: “Đều là chuyện quá khứ.”

 

Mọi người không ngại chuyện lớn, bắt đầu ồn ào.

 

Dưới cái nhìn chăm chú của anh, tôi lặng lẽ che vết sẹo trên cổ tay, gượng ép cười: “Vâng, hai chúng tôi... đã sớm không còn liên quan đến nhau.”

 

🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺

1

 

“Tôi nhớ lúc đó, là Đường Gia đề chia tay phải không?”

 

Thừa dịp bạn gái anh đi toilet, các bạn học bắt đầu buôn chuyện.

 

Đường Gia chính là tôi.

 

Phó Trinh ngồi đối diện, trên môi nở nụ cười nhẹ, nhưng ánh mắt lại vô cùng lạnh lẽo.

 

Đó là lần đầu tiên chúng tôi gặp lại nhau sau sáu năm xa cách. Tất cả đều bất ngờ không kịp đề phòng.

 

Bởi vì lớp trưởng nói Phó Trinh không đến nên tôi mới đến. Không ngờ có thể gặp ở chỗ này.

 

Phó Trinh hôm nay, công thành danh toại, doanh nhân trẻ kiệt xuất trong thành phố, nhân tài từ nước ngoài trở về. Âu phục giày da, dung mạo anh tuấn. Chỉ riêng đồng hồ trên cổ tay, đã vô giá. Không ai không kính trọng.

 

Trái lại tôi đã không bằng lúc trước.

 

“Đúng là cô ấy nói chia tay trước.” Giọng Phó Trinh thong dong, trả lời nghi hoặc của mọi người.

 

Mọi người đều có phán đoán của riêng mình. Đơn giản là tôi tôn thờ tiền bạc, không chịu được khó khăn, anh đặt cược nhầm người và mất tất cả.

 

“Đường Gia, nghe nói sau đó cô đi theo người kia đúng không?”

 

“Phó Trinh còn gánh nợ thay cô, lần này cô đến đây để đòi tiền nữa à?”

 

Trong sự châm chọc của mọi người, cặp mắt trầm tĩnh thâm thúy của Phó Trinh vẫn dừng ở trên người tôi, không nói một lời.

 

Tôi cười ngượng ngùng, không trả lời.

 

Cửa bị đẩy ra, bạn gái Phó Trinh lại đi vào, nhận ra bầu không khí kỳ quái, cười hỏi: “Chuyện gì đã xảy ra khi tôi vắng mặt?”

 

Phó Trinh thay đổi trầm mặc vừa rồi, ôn hòa nắm tay cô ấy: “Không có gì, ôn chuyện cũ mà thôi.”

 

Cô ấy thong dong ngồi xuống, tầm mắt dừng lại trên người tôi, mỉm cười nhếch khóe miệng lên: “Phó Trinh từng nhắc tới cô. Lúc trước nếu cô không buông tay thì bây giờ phu nhân Tập đoàn Phó thị chính là cô rồi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/gap-lai-vxpu/1.html.]

 

Trong mắt không ít người hiện lên khoái trá khi người khác gặp họa.

 

Năm đó, nhà họ Đường đang ở vào thời điểm thịnh nhất, đi đến đâu tôi cũng trở thành tâm điểm chú ý. Sự ghen tị này sẽ không biến mất theo thời gian, nhiều năm sau, trở thành lý do khiến tôi bị tổn thương.

 

Phó Trinh lên tiếng phá sự ngượng ngùng này, giọng nói lạnh lùng không thể cưỡng lại: “Đều là chuyện quá khứ.”

 

Mọi người đều im lặng, nhận ra rằng ông chủ lớn không muốn tiếp tục chủ đề này nên bắt đầu nói sang chuyện khác.

 

Bạn gái anh mời rượu tôi: “Cảm ơn cô đã buông tay anh ấy, lúc chúng tôi kết hôn nhất định phải đến nhé.”

 

Tôi lặng lẽ che vết sẹo trên cổ tay, đờ đẫn nói một câu: “Chúc mừng.”

 

2

 

“Sao cậu không giải thích rõ ràng với anh ta?” Trong điện thoại, bạn thân Tiểu Thu đã lên tiếng bênh vực tôi.

 

Buổi họp lớp kết thúc sớm, tôi khoác áo khoác đứng trong gió lạnh, thở ra hơi nóng: “Anh ấy có bạn gái rồi.”

 

Đầu dây bên kia dừng lại.

 

“Có bạn gái rồi?” Tiểu Thu khó có thể tin.

 

“Ừm.”

 

Bạn học tốp năm tốp ba kéo nhau rời đi, ánh sáng từ đèn đường phản chiếu trên tuyết trông giống như những mảnh thủy tinh vỡ vụn.

 

“Đáng tiếc, cậu thật không dễ dàng mới gặp lại anh ta, đã cố gắng lâu như vậy...”

 

“Tiểu Thu, sẽ không có ai một mực ở tại chỗ chờ mình cả.”

 

Có những lời, lúc ấy không nói, sau đó nói ra, ngoại trừ tăng thêm buồn nôn thì chẳng có bất kỳ tác dụng gì.

 

Gió lạnh thổi đến khiến mắt vừa lạnh vừa đau, tôi chớp chớp đôi mắt chua xót: “Mình bỏ cuộc.”

 

Mặc dù tôi đã cố gắng rất nhiều trong suốt nhiều năm, vật lộn để thoát khỏi vũng lầy và muốn gặp lại anh theo cách có thể diện nhất, nhưng đã quá muộn.

 

“Được, vậy cậu trở về rồi nói.”

 

Nhiệt độ trước Tết Nguyên đán đã xuống dưới 0 độ, rất khó để bắt taxi. Tôi đứng một lúc, tay đã lạnh cóng.

 

Trên điện thoại di động hiển thị: đang xếp hàng.

 

Phía sau tôi vang lên tiếng giày cao gót lộp cộp, kèm theo giọng nói dịu dàng của một người phụ nữ: “A Trinh, tuyết thật đẹp.”

 

“Bên ngoài lạnh lắm. Ra xe trước đi. Anh ra ngay.” Giọng nói của Phó Trinh cực kỳ mang tính biểu tượng.

 

“Vậy anh nhanh lên một chút.”

 

Lúc người phụ nữ đi ngang qua tôi, cô ấy nhìn tôi với ánh mắt đầy ẩn ý. Sau đó đi về phía cách đó không xa, mở cửa xe, động tác vừa vặn để lộ ra vòng tay trên cổ tay, đặc biệt chói mắt. Đó là bảo vật gia truyền của nhà họ Phó.

 

Năm đó nó từng được đeo trên tay tôi, sau khi chia tay, tôi nhờ người trả nó lại cho Phó Trinh. Vậy nên cô ấy không chỉ là bạn gái mà còn là vợ chưa cưới.

 

Loading...