Gặp Lại Người Quen Cũ - Chap 5
Cập nhật lúc: 2024-08-09 22:35:51
Lượt xem: 31
Nhà chính Mặc gia
Căn biệt thự rộng rãi toạ lạc nơi trung tâm xa hoa diễm lệ bậc nhất thành phố.
Tại toà chính hai bóng dáng quyền lực ngồi thưởng thức trà Earl Grey (Trà Bá Tước), một trong những loại trà nằm trong danh sách top những loại trà ngon nhất thế giới và hiển nhiên là nó cũng không kém phần đắt đỏ.
Trên tay vị phu nhân Mặc gia ly trà màu hồng cam nhạt tăng thêm vài phần khí chất của người thưởng thức, hương thơm cam quýt hoà quyện dịu nhẹ giúp giảm căng thẳng và mệt mỏi.
Đặt ly trà xuống chiếc bàn gỗ trầm hương Mặc phu nhân với nét mặt đượm buồn lên tiếng:
“Thằng bé vẫn không chịu đi xem mắt đàng hoàng, cứ sau mỗi cuộc gặp là các vị phu nhân lẫn bạn bè đều gọi đến mắng vốn thậm tệ vì thái độ của Kỳ Kỳ em cũng hết cách”.
Chất giọng lạnh lùng khàn đặc mang theo dáng vẻ nghiêm túc của Mặc Thuận Dương hằng giọng nói:
“Cứ như dự định ban đầu, nó không muốn cũng phải chấp thuận. Đã ngần ấy tuổi đầu mà vẫn hành động theo thói quen cảm tính xử sự vô phép tắc”.
Dứt câu nói của Mặc Thuận Dương, Mặc Tường Kỳ vừa lúc từ cổng nhà bước vào sảnh cũng đã nghe trọn vẹn được cuộc trò chuyện về anh nhưng toàn là lời chê bai trách móc của hai người.
Nơi khuôn mặt của Mặc Tưởng Kỳ hơi nhíu mi tâm, hiện lên theo vài phần bất lực buồn chán.
Một giọng nói đầy quyến rũ mê hoặc lên cắt ngang cuộc trò chuyện đang dang dở của đôi vợ chồng họ Mặc.
“BA!”. Một chữ ba đầy bất lực vang lên trong bầu không khí chứa đầy sự kỳ vọng và buồn phiền.
Hai vị lão phật gia kia cùng lúc hướng mặt về phía giọng nói vang lên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/gap-lai-nguoi-quen-cu/chap-5.html.]
Bà Mặc là người phản ứng đầu tiên, bà đứng dậy tiến lại phía Mặc Tương Kỳ. Tay bà cầm lại đôi bàn tay của anh rồi kéo anh hướng về phía sofa. Đẩy Mặc Tưởng Kỳ ngồi lên ghế rồi mỉm cười cất tiếng nói:
Tuệ Nghi
“Kỳ Kỳ à, năm nay con cũng ngót nghét 27 tuổi. Những vị phu nhân khác khi con họ đến tuổi này đều đã có cháu ẵm bồng, mẹ của con nhìn họ vui vẻ như vậy mẹ đều cảm thấy rất buồn tủi ah”. Vừa nói bà vừa đưa tay lên lau nhẹ đuôi mắt vờ như đang khóc, dáng vẻ vừa buồn vừa tủi thân của bà khiến Mặc Tưởng Kỳ không khỏi bất lực.
“Mẹ...Chiêu nước mắt này của mẹ đã cũ lắm rồi! Con...”
“Nghịch tử, đến ngần này tuổi rồi mà còn phải để cho ba mẹ lo lắng, nhìn mẹ con xem, bà ấy đã đau buồn đến mức phải rơi lệ". Nhìn người phụ nữ của mình rơi nước mắt ông đập bàn giọng điệu nghiêm nghị lên chỉ tay vào Mặc Tưởng Kỳ cắt ngang
Mặc Tưởng Kỳ với vẻ mặt không hiểu tại sao liền không vui ra mặt, mi tâm nhíu nhẹ rồi thở dài.
Hôm nay không biết liệu có phải là ngày mà Mặc Tưởng Kỳ bị trừng phạt hay không mà hết thảy năm lần bảy lượt những câu nói của anh đều bị chặn họng bị cắt ngang không được nói trọn vẹn câu nói của mình. Thường ngày vốn không ai dám cắt ngang lời nói của anh khi anh chưa nói xong. Đã quen với việc mình làm chủ những cuộc hội thoại, chỉ ngày nay là lần đầu tiên anh phải nếm trải mùi vị bị người khác chỉ trích nên có đôi chút cảm thấy lạ lẫm pha trộn với sự tức giận.
Không thể kiềm chế được nữa Mặc Tưởng Kỳ đứng bật dậy đi xuyên qua người hầu không quan tâm đến lời nói của ba mẹ mình mà sải bước thẳng lên lầu băng qua hành lang tiến về phòng mình.
Cạch ! Cạch ! Cạch ! . . .
Mở cửa nhiều lần không thành Mặc Tưởng Kỳ chợt ngạc nhiên lùi vài bước rồi nhìn kĩ xem liệu có đúng phòng mình không. Xác nhận được rằng đây đúng là phòng anh nhưng lại không vào được liền bực dọc.
Nghĩ lại những chuyện xảy ra trong hôm nay đều là những chuyện làm Mặc Tưởng Kỳ bực bội khó chịu không nói thành lời. Anh vội vàng xuống lầu chất vấn người hầu trong gia đình.
“Ông Lý”. Chất giọng của Mặc Tưởng Kỳ vốn đã lạnh lùng lại cộng thêm tâm trạng không được tốt, tất cả đều dồn vào tiếng gọi.
Dưới chân cầu thang quản gia Lý đang phân chia công việc cho người làm trong nhà thì chợt nghe tiếng nói đầy bực bội đang gọi ông.
Từ nhỏ ông vốn là người hiểu Mặc Tưởng nhất thế nên khi nghe thấy tiếng gọi là ông cũng đủ hiểu rằng hôm nay vị thiếu gia nhà ông đang tức giận.
Ông giật mình quay sang nhìn về hướng phát ra tiếng gọi. Quả nhiên là như ông nghĩ, Mặc Tưởng Kỳ với khuôn mặt lạnh lẽo thêm vài phần bực bội đang bước từng bước mạnh mẽ đến gần đến chỗ ông.