Gã Chồng Keo Kiệt - 4
Cập nhật lúc: 2024-11-20 13:03:26
Lượt xem: 104
Tôi khoanh tay trước ngực, nhìn Lưu Kiến Quốc với ánh mắt khinh thường.
Gã lúc nào cũng bảo là vì tôi, nhưng thử hỏi gã đã bỏ bao nhiêu tiền vào ngôi nhà này?
Người trưởng thành không tin vào tình yêu, họ chỉ tin vào tiền. Nơi nào có tiền, nơi đó có tình yêu.
Không kiềm chế được, tôi mỉa mai gã:
“Không có tôi, anh sẽ không đi làm à? Anh sẽ không ăn cơm à? Đừng nói là vì tôi, tôi thật sự không thể chịu nổi!”
Nói xong, tôi không thèm nhìn gã mà đi thẳng vào nhà vệ sinh rửa mặt. Cãi vã thêm nữa cũng chẳng có ích gì, mà chỉ khiến tôi trễ giờ làm, còn bị trừ lương thì không đáng chút nào.
Lưu Kiến Quốc đứng đó, ngơ ngác một lúc, mặt gã đỏ bừng. Từ khi tôi mang thai, gã bắt đầu tăng cân. Vì mẹ tôi làm thuốc bổ cho tôi, gã cũng ăn trộm của tôi. Gã không còn giữ được dáng vẻ nghiêm nghị như lúc mới cưới nữa.
Có người béo lên lại trông dễ thương, mặt tròn trịa mũm mĩm, nhưng Lưu Kiến Quốc thì béo lên với cái mặt đầy nọng cằm.
Giờ đây, gã tức giận đến mặt đỏ bừng, bụng phập phồng theo nhịp thở.
Rửa mặt xong, tôi lấy một chai sữa từ tủ lạnh, chào tạm biệt cô giúp việc rồi lái xe đi.
Khoảng cách từ công ty tôi đến công ty của Lưu Kiến Quốc khá xa. Trước khi tôi mua xe, gã đã hứa sẽ đón tôi đi làm, cuối tuần sẽ cùng nhau lái xe đi chơi.
Lúc đầu, gã còn chịu đón tôi, nhưng dần dần gã không muốn nữa, lúc nào cũng bảo bận, bảo tôi tự đi tàu điện ngầm.
Tôi cũng thông cảm cho gã vì công việc vất vả, không phàn nàn, dù trong lòng không vui.
Giờ thì cứ để gã đi tàu điện ngầm đi.
Khi tôi đang lái xe, điện thoại rung lên, tôi bấm nghe thì nghe thấy giọng Lưu Kiến Quốc, gã tức giận và có vẻ lo lắng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/ga-chong-keo-kiet/4.html.]
“Ôn Ý, sao em lại lái xe đi mất rồi? Giờ anh làm sao đi làm?”
Tôi trả lời một cách bình thản: “Vậy làm sao? Đi tàu điện ngầm thôi.”
Không phải chen lấn trong tàu điện ngầm thì thật là thoải mái. Tôi vừa lái xe vừa hát, càng cảm thấy trước đây mình đã sống khổ sở thế nào, có xe mà chỉ sử dụng vài lần trong năm.
“Ôn Ý! Em sao lại như vậy? Đây không phải xe của một mình em!”
“Chắc anh cũng biết đây không phải xe của một mình anh mà. Sao anh không nghĩ tới chuyện này lúc bình thường? Đừng nói nữa, tự nghĩ cách đi làm đi.”
Nói xong, tôi tắt máy, chuyển điện thoại sang chế độ im lặng, vào thang máy rồi mới mở lại điện thoại. Quả nhiên, tôi thấy mấy cuộc gọi nhỡ, đều là của Lưu Kiến Quốc.
Tối hôm đó, khi về nhà, cô giúp việc giao con gái cho tôi rồi đi về. Lưu Kiến Quốc vẫn chưa về, chắc là vì đi tàu điện ngầm mất nhiều thời gian.
Gã tiết kiệm, sáng nay chắc chắn đã đi taxi, vì nếu trễ giờ sẽ bị trừ lương.
Tôi chơi với con gái một lúc rồi đứng dậy nấu cơm, dĩ nhiên là tôi chỉ nấu cho mình.
Ăn xong, tôi vừa rửa chén bát thì Lưu Kiến Quốc về. Gã quăng cặp công sở lên ghế sofa rồi ngã người xuống.
Gã gọi tôi theo phản xạ.
“Vợ à, cơm làm xong chưa?”
Tôi lau tay, ôm con gái vào lòng, nhắc nhở gã: “Muốn ăn cơm thì anh đi mua rau trước đi, nhà không có rau rồi.”
Lưu Kiến Quốc mở to mắt ngạc nhiên, không ngờ tôi lại không nấu cơm cho gã.
“Ôn Ý, em chỉ biết chơi thôi phải không? Giờ cũng không nấu cơm nữa à? Mỗi ngày anh làm việc vất vả như vậy, về nhà mà không có cơm nóng để ăn.”