Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

[Full] - Chỉ yêu mình em - Chương 2

Cập nhật lúc: 2024-11-25 23:23:14
Lượt xem: 134

3.

Tôi trừng mắt nhìn Hứa Nhẫn, thầm mắng Hứa Nhẫn: Anh xong đời với em rồi!

Lúc này, lớp trưởng lên tiếng “Ai chà, các cậu nhìn này, chuyện này làm Tiểu Đàn cảm thấy xấu hổ rồi này.”

Tôi tưởng lớp trưởng sẽ cứu tôi nhưng giây tiếp theo, tôi đã bị tát vào mặt.

Hãy nhớ rằng, đây là cái tát thứ ba vào mặt.

Lớp trưởng hưng phấn hét lên “Tiểu Đàn, nhanh lên!”

Tôi nuốt nước bọt và xích gần về phía Hứa Nhẫn đang ngồi.

Hứa Nhẫn mỉm cười tà ác.

Ơ~

Tôi đến gần Hứa Nhẫn, dùng giọng nói chỉ có hai chúng tôi nghe được, tôi nói vào tai Hứa Nhẫn với nụ cười trên môi: “Hứa Nhẫn, anh xong đời với em rồi!”

Hứa Nhẫn không quan tâm điều đó mà chỉ thúc giục tôi “Cô Khương, cô là muốn hôn tôi à?”

“…”

Được rồi, mạo hiểm đi, không phải là chưa từng được hôn đâu!

Tôi cúi người trực tiếp hôn lên đôi môi đỏ mọng ấy.

Tôi nhắm chặt mắt, không dám nhìn thẳng vào mọi người, kể cả Hứa Nhẫn.

Khi đang hôn nhau, có một âm thanh sống động truyền đến  “Anh Hứa, đỉnh đỉnh đỉnh nha.”

Vừa đúng lúc tôi chuẩn bị kết thúc nụ hôn thì Hứa Nhẫn đã đưa tay trực tiếp đỡ sau đầu tôi, không cho tôi rời đi.

Tôi cảm thấy có thứ gì đó nóng nóng dính vào miệng mình.

“Ừm……”

Tôi hối hận rồi!

Một lúc sau, Hứa Nhẫn buông tôi ra.

Lúc tách ra, nước miếng đều lộ ra ngoài, tôi có chút xấu hổ.

Anh nhìn khuôn mặt nóng bừng bừng của tôi, nhẹ nhàng vuốt ve má tôi, giọng nói từ tốn lại vang lên “Nóng quá à?”

Tim tôi hẫng đi một nhịp và tôi nhanh chóng đẩy anh ấy ra “Vô liêm sỉ.”

Bữa tiệc đã kết thúc.

Hứa Nhẫn đã say tự nhiên rơi vào tay của rôi.

Trên xe, tôi tát vào mặt Hứa Nhẫn, cố gắng đánh thức anh ấy tỉnh lại nhưng không những không đánh thức được anh ấy mà còn rơi xuống hố do mình tạo ra.

Hứa Nhẫn ôm lấy eo tôi bằng cả hai tay, dù nói thế nào đi nữa cũng không chịu buông ra.

Người tài xế liếc nhìn chúng tôi, gật đầu và nhắc nhở: “Cô bé, em phải nỗ lực hơn nữa.”

Mặt tôi đỏ bừng bừng muốn đào một cái hố để chui xuống.

Sau rất nhiều cố gắng và nỗ lực, cuối cùng tôi cũng đã đưa được người đàn ông cao 1,85 mét này vào nhà mình.

Sau khi đặt Hứa Nhẫn lên ghế sofa, tôi liếc nhìn Hứa Nhẫn đang nằm trên ghế sofa.

Chà, anh ấy khá đẹp trai!

Tôi lắc đầu, đừng nghĩ vớ vẩn nữa.

Sau khi ổn định chỗ ngồi, tôi lập tức lăn lên giường.

Khi tôi thức dậy vào ngày hôm sau, tôi thấy tay mình đang chạm vào một vật gì đó rất cứng.

Tôi quay lại và nói: “Chết tiệt!”

Tôi hét lên, tôi và Hứa Nhẫn ngủ cùng nhau khi nào vậy?

Tôi thậm chí còn chạm vào cơ bụng của anh ấy, đừng nói gì, cảm giác rất tuyệt.

Tôi đá Hứa Nhẫn và hét lên: “Anh trèo lên giường em khi nào vậy?”

Hứa Nhẫn dụi dụi mắt, quay đầu nhìn tôi: “Anh đang làm tròn bổn phận của một người chồng, có gì sai sao?”

“…Anh thật là không biết xấu hổ!”

Tôi nhanh chóng chạy ra khỏi giường và đi vào phòng tắm.

Xong rồi, sao mặt mình lại đỏ như thế? Anh ấy đúng là một kẻ không đáng tin, tôi đã tự tát vào mặt mình.

Mặt: Trước hết, tôi không khiêu khích bất kỳ ai trong số mấy người đâu nha!

Rửa mặt xong, tôi vào bếp vừa định nấu chút đồ ăn thì bị ai đó ôm lấy sau lưng.

Tôi ngạc nhiên, “Anh đang làm gì vậy, mới sáng sớm mà!”

“Chỉ ôm vợ anh thôi mà.” Giọng nói có vẻ có chút ủy khuất?

Lúc này, có tiếng gõ cửa.

Qua mắt mèo, tôi nhìn thấy chính là mẹ tôi đang dùng d.a.o đến g.i.ế.c tôi.

“Khương Dĩ Đàn, mở cửa cho mẹ nhanh lên.”

Xong đời rồi! Hứa Nhẫn vẫn đang còn ở đây với tôi. Nếu bị mẹ tôi nhìn thấy, bà ấy sẽ không suy nghĩ nhiều, thậm chí có thể sẽ trực tiếp đưa tôi đến Cục dân chính.

 

4.

Tôi chạy vào bếp, nhìn quanh nhà, tìm chỗ thích hợp để giấu Hứa Nhẫn đi.

“Vợ ơi, có chuyện gì thế? “

“…”

Mẹ tôi ở ngoài cửa giận dữ hét lên: “Khương Dĩ Đàn, mở cửa cho mẹ, nhanh! “

Tôi đẩy Hứa Nhẫn ra uy h.i.ế.p anh ấy: “Anh trốn trong phòng của em, nếu anh ra ngoài, em sẽ không để ý đến anh!”

Hứa Nhẫn nghe vậy, lập tức tỏ vẻ đáng thương: “Hừ!”

Tôi:……

Đừng ngây thơ như thế, được không?

Nhìn thấy Hứa Nhẫn trốn đi, tôi mới thở phào nhẹ nhõm, chậm rãi mở cửa ra.

Khoảnh khắc mẹ nhìn thấy tôi, vẻ mặt bà dịu đi đôi chút.

Tôi vừa định chào thì mẹ tôi bước thẳng vào cửa.

Tôi:……

Mẹ tôi đi vòng quanh và thấy không có ai ở đó. Sắc mặt bà đột nhiên xụ xuống, “Hứa Nhẫn đâu?”

Tôi sờ sờ chóp mũi áy náy nói, haha, tôi chỉ muốn thoát khỏi sự việc như thế này thôi, “Hứa Nhẫn gì chứ mẹ? Anh ấy không có đến nhà con.”

Sắc mặt mẹ tôi tối sầm lại.

Vậy nên có phải mẹ tôi cho rằng Hứa Nhẫn ở nhà tôi nên mới đem sắc mặt đó đến đây không?

Sau khi đợi mẹ tôi rời đi, nỗi lo lắng của tôi mới được nguôi ngoai.

Tôi bước vào phòng thì thấy Hứa Nhẫn đang cúi đầu xem điện thoại.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/full-chi-yeu-minh-em/chuong-2.html.]

Vì tò mò, tôi cẩn thận muốn xem Hứa Nhẫn đang nhìn gì.

“Em đang làm gì thế?”

Tôi: ! ! !

Tôi nghiến răng nghiến lợi, cảm giác còn xấu hổ hơn cả lúc nhìn thấy mẹ vừa rồi.

Tôi cười và nói những điều vô nghĩa “Không có gì, chỉ nghĩ, nghĩ… suy nghĩ.”

“Em đang nghĩ gì vậy?”

Hứa Nhẫn nói to hơn “Ừ”, như muốn nhìn thấu suy nghĩ của tôi.

. . .

Trong những trường hợp như thế này, tôi sẽ bỏ chạy cho xong chuyện.

Tôi vừa định bỏ chạy thì bị ai đó dùng sức tóm lấy cổ tay tôi.

Chưa kịp bước ra ngoài đã bị kéo xuống một cách mạnh mẽ.

Sau đó, Hứa Nhẫn bắt nạt tôi và khiến tôi không thể cử động.

Trong tình huống này, tôi ở phía dưới và Hứa Nhẫn ở phía trên giữ tôi lại.

Tôi kêu lên: “Anh đang làm gì vậy, còn đang là giữa ban ngày đó!”

Lần trước có tiếng nổ trên tường, lần này có tiếng nổ trên giường.

Nghĩ đến đây, tôi vô thức che miệng lại, sợ Hứa Nhẫn sẽ đột nhiên hôn tôi.

Hứa Nhẫn cười lớn: “Này, em không phải muốn lợi dụng anh sao? Vậy để anh đáp ứng cho em!”

Nói xong, anh lợi dụng lúc tôi không để ý, đẩy tay tôi ra rồi hôn tôi.

Khoảnh khắc chạm vào đôi môi ấm áp, tôi đã nghĩ: Tại sao Hứa Nhẫn lại tự luyến đến thế.

Dù sao tôi cũng không vùng vẫy, cũng không thể chạy trốn nên tôi để anh ấy muốn làm gì thì làm.

Một lúc sau, tôi nhỏ giọng cầu xin sự thương xót: “Em không được rồi, em không được rồi…”

Nụ hôn của Hứa Nhẫn từng chút một lướt qua môi tôi, đọng lại bên tai tôi, thì thầm: “Tiếp theo chúng ta nên làm gì?”

Cái gì? Sau nay, anh ấy lại nghĩ tới sau này, thật là biến thái!

Tôi vùng vẫy một chút nhưng cũng vô ích.

Hứa Nhẫn vẫn đang nói vào tai tôi: “Ngoan ngoãn, chịu đựng một chút.”

Cuối cùng tôi không nhịn được mà hét lớn: “Tại sao em phải chịu đựng? Tôi là một phóng viên xinh đẹp, lại không phải một mỹ nữ xinh đẹp giỏi nhẫn nhịn!”

“…”

Hứa Nhẫn nghe thấy điều này đã cười lớn: “Em thử nghĩ xem mình có phải là phóng viên hay không?”

Nói xong, Hứa Nhẫn đứng dậy đi rồi ra ngoài.

Ý anh ấy là sao cơ?

Đợi đã… có vẻ như tôi không phải là phóng viên.

Ahhh, tôi bị cuốn hút bởi "Tán tỉnh sai cách" rồi.

5.

Sau khi thu dọn đồ đạc, tôi xách túi đi xuống tầng dưới.

Vừa bước ra khỏi thang máy, tôi đã nhìn thấy Hứa Nhẫn đang lái chiếc Rolls-Royce của anh ấy xuất hiện trước tôi.

Cửa xe dần dần kéo xuống, khuôn mặt tuấn tú của Hứa Nhẫn hiện ra trước mặt tôi.

Sau chuyện xảy ra lúc sáng, bầu không khí giữa chúng tôi đặc biệt khó xử.

Ngón tay của Hứa Nhẫn gõ gõ trên vô lăng: “Lên xe.”

Tôi mím môi và nhanh chóng cầm lấy túi xách của mình.

Sau đó, đi ngang qua ghế phụ, cố gắng mở cửa ghế sau.

Tôi kéo một lần, hai lần nhưng không mở được, sau đó tôi mới nhận ra rằng nó đã bị Hứa Nhẫn khóa lại từ bên trong.

Tôi tức giận, hùng hổ đi tới: “Bảo em lên xe mà anh khóa cửa lại?”

Hứa Nhẫn cũng không quan tâm: “Ngồi ở ghế phụ, anh không phải tài xế của em.”

Tôi nhăn mặt trừng lên với Hứa Nhẫn, không thể để mình mất mặt, tôi nói: “Em không ngồi nữa!”

Hứa Nhẫn không cử động, cũng không nói chuyện, chỉ trầm mặc.

Mới đi được mấy bước, Hứa Nhẫn với vẻ mặt như ông chủ mà nói: “Đến muộn, sẽ bị trừ lương đấy.”

Tôi: ? ? ?

Cuối cùng, không biết chuyện gì đã xảy ra mà cuối cùng tôi lại ngồi ở ghế phụ.

Cứ như vậy, tôi và Hứa Nhẫn ngày qua ngày trôi qua đều trải qua như vậy, không ai để ý đến đối phương, cũng không có những cử chỉ thân mật.

Đến bây giờ vẫn là bố mẹ không thể ngồi yên.

Mẹ tôi lại đến, hét lên giận dữ khi nhìn thấy tôi: “Con và Tiểu Nhẫn đã xảy ra chuyện gì vậy? Xem có giống như một cặp đôi không? Con và nó như vậy thì đến khi nào mẹ mới cháu để ẵm bồng đây?”

Ai có thể chịu đựng được việc bị mắng đột ngột vào sáng sớm như vậy không?

Có lẽ vì giọng mẹ quá to nên Hứa Nhẫn cũng đi ra khỏi phòng.

Khoảnh khắc nhìn thấy mẹ tôi, tinh thần anh ấy chợt bừng sáng và nhanh chóng chào hỏi: “Mẹ, sao mẹ lại ở đây?”

Tất nhiên, khi mẹ tôi nhìn thấy Hứa Nhẫn, vẻ mặt của bà đã thay đổi và bà trở nên dịu dàng và ân cần.

Vậy nên, ai mới là con của bà ấy đây!

“Tiểu Nhẫn, con và tiểu Đàn thế nào rồi?” Mẹ tôi nói.

Hứa Nhẫn liếc nhìn tôi, trong mắt có nhiều sự nguy hiểm và báo ứng.

Tôi linh cảm có chuyện không ổn, vội vàng muốn ngắt lời nhưng Hứa Nhẫn đã lên tiếng trước.

“Dì ơi, Dĩ Đàn có vẻ không thích con lắm. Em ấy suốt ngày chống đối con và phớt lờ con, còn có...”

Sau cuộc nói chuyện dài, không có ngoại lệ, tất cả những gì mà họ nói đều là những điều gì đó không tốt về tôi.

Sắc mặt mẹ tôi càng ngày càng tối lại.

Bà ấy vỗ lên vai Hứa Nhẫn và hứa hẹn: “Tiểu Nhẫn, con yên tâm, mẹ sẽ bảo Dĩ Đàn đối xử tốt với con.”

Sau đó, bà ấy nhìn tôi như muốn nói: “Nhớ sinh cho mẹ một đứa cháu nhé.”

Hứa Nhẫn cũng ra hiệu đáp lại: “Được ạ.”

Tôi đứng c.h.ế.t lặng khi xem cuộc trao đổi bí mật của họ.

Sau đó Hứa Nhẫn cũng trở lại phòng, trước khi rời đi nhìn tôi một cái: “Em phải đối xử tốt một chút đấy.”

Tôi nhìn vào mắt mẹ và nhận ra Hứa Nhẫn Đã lừa dối mẹ.

Tôi đã bị mẹ mắng một trận.

Đến tối, tôi chạy đến phòng Hứa Nhẫn, gõ mạnh vào cửa, tràn đầy sát khí: “Hứa Nhẫn, anh mở cửa cho em, đừng bắt em phải đá cửa.”

Khoảnh khắc cánh mở cửa ra, tôi lao vào, đè Hứa Nhẫn xuống giường.

Nhưng tư thế này, chờ đã... Hứa Nhẫn Không mặc quần áo...! ! !

Tôi vô thức nhắm mắt lại, nghe thấy Hứa Nhẫn cười tà ác: “Vợ à, em sao vậy? Muốn ăn anh à?”

Loading...