Em trai tôi làm gián điệp cho công ty đối thủ - Chương 6
Cập nhật lúc: 2024-07-18 13:25:22
Lượt xem: 33
Nhưng tôi không muốn nói mấy chuyện này với Bách Hạ.
Nói với người ở đầu dây bên kia với giọng điệu bĩnh tĩnh và vui vẻ.
“Thôi, cứ để chị đối phó với Kỳ Duyên là được rồi, em xen vào làm cái gì chứ?”
Thử cho nó tham gia một bữa tiệc giao lưu.
Thằng bé có thể hiểu được những bản báo cáo rồi mấy bản hợp đồng kia không?
Thế mà đòi làm gián điệp thương mại? Tôi thậm chí còn nghĩ rằng thằng bé không chừng còn bị Kỳ Duyên kia ăn thịt mất.
Bách Hạ buồn bực.
“Chị à, em chỉ là muốn giúp chị thôi mà. Chị thấy em là người rất vô dụng sao?”
Trời ơi!!!
Tôi nhanh chóng lắc đầu.
Mọi người đều biết tôi yêu thương đứa em trai này đến mức nào mà.
Đây là người thân duy nhất của tôi.
Lúc đầu để bảo vệ Bách Hạ tôi đã đưa nó ra nước ngoài.
Thằng bé rất hiểu chuyện.
Biết rằng dù nó ở lại cũng không thể giúp tôi quản lý công ty.
Nên đã chấp nhận xách vali một mình lên máy bay.
Thiết Mộc Lan
Đến giờ tôi vẫn còn nhớ như in ánh mắt lưu luyến không nỡ của Bách Hạ.
Đôi mắt đẫm lệ nhưng nhất quyết không chịu rơi xuống bất kì giọt nước mắt nào.
Nó chỉ có thể chào tôi bằng một giọng nghẹn ngào.
“Chị, chị nhất định phải đến thăm em đấy nhé.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/em-trai-toi-lam-gian-diep-cho-cong-ty-doi-thu/chuong-6.html.]
“Dù chị có đến hay không thì cũng phải luôn nhớ tới em đấy.”
Lúc đó bố mẹ chúng tôi vừa qua đời.
Một số người trong nhà bắt tay với những người ngoài để chèn ép hai đứa trẻ mồ côi như chúng tôi.
Tôi ôm lấy nó, mặt buồn rầu.
“Chị nhất định sẽ qua đó thăm em.”
Chớp mắt cũng đã bảy tám năm trôi qua.
Đứa trẻ ngày ấy giờ cũng đã trưởng thành rồi.
Tôi luôn nghĩ rằng mình sẽ làm hết mọi chuyện để nó vui vẻ lớn lên, không phải suy nghĩ điều gì.
Không ngờ thằng bé lại nghĩ rằng nó là gánh nặng của tôi.
Không thể làm gì khác, tôi rất buồn khi nghe nó quyết tâm “tiến lên”.
Đành phải nhượng bộ.
“Chị chỉ có một yêu cầu thôi đó là em phải biết tự bảo vệ mình. Nếu có chuyện gì xảy ra phải đến gặp chị ngay lập tức.”
Bách Hạ gật đầu đầy chắc chắn.
Sau khi cúp điện thoại, trong lòng tôi vẫn không thôi lo lắng.
Nhìn vào ánh mắt háo hức của Bách Hạ khi nhận được sự đồng ý của tôi mà mí mắt tôi cứ giật liên hồi.
Tôi không biết rằng liệu quyết định của mình có đúng không.
“Lương Thừa.”
“Dạ Lê Tổng.”
“Cậu giúp tôi để ý Hạ Hạ nhé, tôi vẫn rất lo lắng cho nó.”
Lương Thừa an ủi tôi.
“Cô cũng đừng lo lắng quá, tôi biết phải làm gì rồi.”