Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

EM TRAI TÔI HẸN HÒ VỚI MỘT CÔ GÁI HAM TIỀN - CHƯƠNG 10

Cập nhật lúc: 2024-10-29 23:54:22
Lượt xem: 1,086

10

 

Sau bữa ăn, em tôi định đưa Chu Uyển Như về nhà.

 

Minh Dương lái xe đưa tôi về, điện thoại anh ấy liên tục báo tin nhắn.

 

Anh ấy liếc qua, rồi đưa cho tôi xem.

 

“Bạn gái của em cậu không phải dạng vừa đâu.”

 

“Giờ cô ta đang ở với em cậu nhỉ? Vậy mà còn dám nhắn tin liên tục cho tôi. Chỉ có hai khả năng: hoặc là cô ta nắm chắc trong tay em cậu, hoặc là tự tin rằng tôi sẽ đổ gục trước cô ta.”

 

“Khả năng thứ hai thì không bao giờ có rồi. Đúng là gặp được đối thủ xứng tầm.”

 

“Tự tin vừa thôi, coi chừng bị dính vào rồi gỡ không ra nổi đấy.” Tôi nhắc nhở anh ta.

 

Anh đột nhiên dừng xe, quay mặt về phía tôi, đôi mắt lấp lánh như phát sáng, nhìn chằm chằm, “Cậu đang lo cho tôi sao?”

 

Tôi lườm anh một cái, “Đừng dùng mấy chiêu của cậu lên tôi, không có tác dụng đâu.”

 

Anh ngượng ngùng quay lại, tiếp tục lái xe.

 

“Làm phụ nữ mà thành ra như cậu thì đúng là chẳng thú vị tí nào.”

 

“Tất nhiên rồi, những người thú vị đều đã bị cậu làm tổn thương cả.”

 

Về đến nhà, tôi vội vàng chạy vào phòng bố mẹ, báo cáo tiến triển.

 

Chúng tôi đang bàn luận sôi nổi thì cửa phòng bị gõ.

 

Em trai tôi đứng ngoài cửa.

 

Nó trông không vui lắm, “Bố mẹ, chị, mọi người có thể nói chuyện với con một lúc được không?”

 

Nó thao thao bất tuyệt kể về buổi tối nay.

 

“Con thấy Uyển Như hình như có gì đó lạ lạ.”

 

“Cả buổi tối cô ấy cứ ôm điện thoại nhắn tin, không để ý gì đến con.”

 

“Con rủ cô ấy cùng chơi game thì cô ấy bảo mệt, muốn đi nghỉ sớm. Mọi người thấy lạ không?”

 

“Còn phải hỏi, chắc chắn là…” Bố tôi không nhịn được, muốn nói thẳng ra.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/em-trai-toi-hen-ho-voi-mot-co-gai-ham-tien/chuong-10.html.]

Mẹ tôi liền véo ông một cái, ra hiệu đừng vội đắc ý quá sớm.

 

Tôi nhanh chóng tiếp lời, “Chắc là em nghĩ quá nhiều thôi. Có thể cô ấy chỉ mệt thôi.”

 

“Nhưng mọi người có thấy hôm nay giữa cô ấy với anh Minh Dương có gì đó hơi kỳ lạ không?”

 

“Cần gì phải thêm WeChat để trả tiền? Dùng mã thanh toán là được mà?”

 

Cuối cùng, chỉ số thông minh của em trai tôi cũng hoạt động.

 

Tôi định lên tiếng.

 

Nhưng nó lại tự thuyết phục chính mình, “Có thể cô ấy cảm thấy dùng mã thanh toán thì hơi lạnh lùng, cũng đúng, đã là người nhà rồi, thêm WeChat cũng chẳng sao.”

 

“Em nói phải đấy.”

 

“Nhưng sao cô ấy lại chẳng để ý gì đến em ?”

 

“Chắc là…”

 

Em tôi lại tự ngắt lời mình, “Cũng không hẳn là không để ý đến em , cô ấy có nhắn lại mà, chỉ là em nói nhiều quá, cứ dính lấy cô ấy mãi, nên cô ấy mới thấy mệt.”

 

Nó nhìn chúng tôi bằng đôi mắt to tròn sáng ngời, ngây ngô vô cùng, “Sao mọi người không nói gì cả?”

 

“Bọn chị…”

 

“Chúng ta không nói gì vì cảm thấy con nói đúng rồi.”

 

“Về nghỉ sớm đi, đừng suy nghĩ lung tung nữa.”

 

Tôi tiễn nó về phòng, nó ngoan ngoãn nằm xuống giường nhắm mắt lại, “Chúc chị ngủ ngon.”

 

Em trai tôi dần nhận ra rằng tình cảm giữa nó và Chu Uyển Như có vấn đề.

 

Rõ ràng cô ấy vẫn online chơi game nhưng lại từ chối khi em rủ chơi, rồi nhanh chóng thoát.

 

Gọi điện thì chỉ nói được vài câu là cúp máy.

 

Em trai muốn đến gặp thì cô ấy lại tránh mặt.

 

Nhưng cô ấy cũng không nói chia tay, cứ kéo dài như vậy.

 

Em trai tôi buồn bã, mỗi ngày đều ủ rũ, nhìn mà tôi cũng thấy xót xa.

 

Loading...