Em Trai Hành Khất Là Đại Lão - Chương 11
Cập nhật lúc: 2024-03-17 12:08:30
Lượt xem: 1,164
Thẩm mụ mụ kêu người truyền lời, nói hôm nay thanh lâu có khách quý đến, hạ nhân đều đi hầu hạ vị khách quý kia rồi, nhân thủ chuyển thức ăn không đủ, liền bảo chúng ta làm đồ ăn xong liền có thể trực tiếp bưng lên phía trước.
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
Ở đây đã là thanh lâu nổi tiếng nhất kinh thành rồi. Trước đó cũng thường xuyên có khách quý tới, nhưng chưa từng thấy Thẩm mụ mụ thận trọng như vậy.
Ta cũng không nghĩ nhiều, đợi thức ăn đều làm xong rồi, liền kêu Ngọc Nhi và bà bà cùng nhau bưng qua đó.
Trong thanh lâu, bảy tám người chỉnh tề đứng hai bên, biểu tình nghiêm túc đợi sai khiến.
Ta và Ngọc Nhi một trước một sau tiến vào, đầu cũng không dám nâng, sau khi đem thức ăn đặt lên bàn xong, liền hành lễ một cái rồi chuẩn bị ra ngoài.
Người ngồi ở giữa đột nhiên lên tiếng nói:
"Ngươi tên là gì?"
Ta vô thức ngẩng đầu, nhìn thấy một khuôn mặt tuyệt mỹ lãnh diễm, đang vô cùng hứng thú nhìn chằm chằm ta, vẻ mặt lộ ra vài phần ngả ngớn.
Ta không rõ sao hắn lại đột nhiên nói chuyện với ta, nhưng cũng cung kính đáp:
"Bẩm công tử, nô tỳ Tống Văn Ninh, là đầu bếp ở đây, nếu công tử đối với thức ăn có gì không vừa ý, có thể nói với nô tỳ."
Hắn hứng thú nhìn chằm chằm ta một lát, nói với Thẩm mụ mụ:
"Để nàng ta ở lại đi."
Ta sửng sốt, Thẩm mụ mụ cũng sửng sốt rồi.
Bà ta vội vàng cười xòa nói:
"Gia, ngài đây là chọn sai người rồi. Con nha đầu này chỉ là đầu bếp, nàng sẽ không tiếp khách, bộ dạng cũng bình thường, nếu hầu hạ đại nhân không tốt, chúng ta liền chịu tội lớn rồi."
"Nếu ta chỉ muốn nàng?" Hắn híp mắt, nhìn đến khiến người ta không tự chủ được cả người run run.
Thẩm mụ mụ cúi đầu khom lưng:
"Đại nhân, ngài đừng tức giận, nha đầu này quả thật bán nghệ không bán thân, hay là ngài xem nha đầu khác đi, chỉ cần ngài nhìn trúng, ta liền lập tức gọi nàng ta tới."
Thẩm mụ mụ dùng ánh mắt liếc liếc Ngọc Nhi, ra hiệu hắn nhanh chóng đưa ta ra khỏi chỗ này.
Người kia lại đứng dậy, nhẹ nhàng kéo một cái, ta liền bị hắn túm vào trong ngực.
Hô hấp nóng rực phả lên mặt ta, hắn vươn tay luồn vào trong tay áo ta, lại l.i.ế.m nhẹ một cái lên tai ta.
Hắn cười lỗ mãng:
"Không chỉ là bạc thôi sao, tiểu nương tử cứ ra một cái giá, ta không thiếu nhất chính là tiền."
Ta toàn thân nổi da gà, đang muốn đẩy hắn ra, Ngọc Nhi đột nhiên xông tới, một đ.ấ.m hung hăng nện lên mặt hắn.
Người kia không tránh kịp, lập tức ngã trên mặt đất.
Ngọc Nhi lại nện thêm mấy đ.ấ.m nữa, mắt hắn đỏ tươi, hai mắt dường như sắp phun ra lửa vậy.
Ta chưa bao giờ nhìn thấy bộ dáng nổi giận của hắn, sợ tới nhất thời không biết phải làm sao mới tốt.
Thẩm mụ mụ là người đầu tiên phản ứng lại, bà ta cuống quít gọi người kéo Ngọc Nhi ra, lại lớn tiếng thét:
"Người đâu a, đem tiểu tiện nhân kéo đến sau viện dạy chút quy củ, đánh cho ta, hung hăng đánh!"
Gia nô nhận được lệnh, kéo Ngọc Nhi tới sau viện.
Ta sợ điên rồi, vội vàng theo sau, bọn họ tay chân lanh lẹ cột Ngọc Nhi vào băng ghế, lại lấy gậy tới.
Hình ảnh nương ta và tỷ tỷ bị đánh lần trước thoáng cái hiện ra trong đầu ta, ta dường như sắp khó thở ngất đi vậy.
Lúc cây gậy đánh lên người Ngọc Nhi, ta vô thức bổ đến che trên người hắn.
Gậy đập lên người ta, ta chỉ thấy lưng ta đau đớn bỏng rát, đau đớn khiến ta gần như mất đi ý thức, nhưng ta vẫn gắt gao che chở Ngọc Nhi, cắn răng không để bản thân kêu ra tiếng.
Ngọc Nhi dưới thân bướng bỉnh hét to:
"A tỷ, tỷ mau tránh ra, muốn đánh cứ đánh ta, ta phạm lỗi, ta một mình gánh chịu."
"Câm miệng!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/em-trai-hanh-khat-la-dai-lao/chuong-11.html.]
Lại thêm một cây gậy đánh xuống, trên trán ta toát ra mồ hôi, y phục sau lưng đã ướt sũng dính lên người ta, không biết là mồ hôi hay máu.
Thẩm mụ mụ hét lớn:
"Đánh c.h.ế.t cho ta, nếu nó muốn bảo vệ, vậy đánh cả hai đứa nó!"
Ta cảm thấy đầu đau giống như sắp nổ tung vậy, ngón tay cũng bắt đầu run lên nhè nhẹ.
Ta muốn ngẩng đầu xem Ngọc Nhi như thế nào, nhưng vẫn là không chống đỡ được, lập tức mất đi ý thức.
Đợi đến khi tỉnh lại, đã là ban đêm rồi.
Ta bị người đặt sấp trên giường, sau lưng đã da tróc thịt bong. Trong phòng chỉ còn mỗi Ngọc Nhi, thấy ta tỉnh lại, hắn hỏi ta:
"Đau không?"
Ta lắc đầu, hỏi hắn vị khách quý bên kia như thế nào rồi, có truy cứu không.
Hắn nói, vốn người kia muốn ta lưu lại hầu hạ hắn, nhưng ta bị thương nặng rồi, người kia chỉ có thể từ bỏ.
Thẩm mụ mụ vì bồi thường hắn, liền bảo tất cả các cô nương trong thanh lâu tới hầu hạ hắn, lúc này hắn mới nguôi giận.
Ta thở phào nhẹ nhõm, đang muốn nói chuyện, bụng hắn liền kêu lên ục ục. Hắn có chút xấu hổ che bụng, ta nghi hoặc nói:
"Thẩm mụ mụ chỉ đánh chúng ta, lại không giam cầm chúng ta, sao đệ lại ở đây không ăn không uống?"
Hắn ngửa đầu nhìn trời, trầm tư một lúc, sau đó ánh mắt lại rơi trên người ta, cười nói:
"A tỷ bị thương, Ngọc Nhi không có tâm tình ăn cơm."
Ta nhìn hắn có vẻ muốn khóc, liền vội vàng giục hắn đi ăn cơm.
Hắn không để ý ta, lấy một bình thuốc từ trong n.g.ự.c ra:
"Thuốc Thẩm mụ mụ cho, nói là hiệu quả rất tốt, A tỷ, đệ bôi cho tỷ."
Ta có chút đỏ mặt, nói là nam nữ thụ thụ bất thân, bảo hắn nhanh đi ra ngoài. Hắn lại quấn lấy tay ta, cố ý thay ta vén y phục:
"Vết thương ở sau lưng, tỷ không bôi được, tỷ sợ cái gì, nếu sợ phá hủy danh tiếng, sau này ta cưới tỷ là được."
Hắn quả thực tỉ mỉ bôi thuốc, ánh mắt chuyên chú nhìn mỗi vết thương, không có ý qua loa chút nào, ta cũng thoáng an tâm.
Bốn phía an tĩnh chỉ còn tiếng ánh nến nảy lên, cũng chẳng bằng tiếng tim ta đập to lúc này.
Đợi hắn bôi thuốc xong, ta mặc lại y phục, lúc này mới tiếp tục đề tài vừa rồi.
Ta nghiêm túc nói với hắn:
"Kỳ thực A tỷ chưa từng nghĩ tới việc xuất giá, lúc trước A tỷ chỉ muốn mua một căn nhà, chậm rãi cô độc sống nốt quãng đời còn lại. Bây giờ A tỷ có Ngọc Nhi, liền muốn nhìn thấy Ngọc Nhi tìm được ý trung nhân của mình, lại sinh vài đứa nhỏ, A tỷ liền có thể yên tâm rồi."
"Vì sao?" Hắn mở to mắt, khó hiểu nói:
"Đệ thấy các tỷ tỷ trong thanh lâu đều là ngóng trông có người thay mình chuộc thân, nếu may mắn, liền có thể làm một cái giống như phu nhân."
Ta thở dài:
"Nam nhân đều tam thê tứ thiếp, lúc trước cha ta thích nương như vậy, cuối cùng không phải cũng rơi vào kết cục như vậy sao."
Hắn nói hắn sẽ không, ta cười hắn còn nhỏ, hắn không phục chống nạnh:
"Tỷ cũng không lớn hơn ta bao nhiêu."
Ta không tiếp lời hắn. Ánh trăng chiếu lên mặt hắn, chiếu lên đôi mắt cực kỳ sáng của hắn, lúc này đúng lúc là ngày mười năm, trăng tròn giống như một cái đĩa bạc vậy.
Hắn theo tầm mắt của ta nhìn qua, đôi mắt nhất thời cong giống Nguyệt nha nhi:
"Nếu A tỷ không xuất giá, Ngọc Nhi cũng ở cạnh A tỷ. Sau này A tỷ muốn làm đồ ăn, Ngọc Nhi liền ở bên tỷ, nếu A tỷ muốn làm Hằng Nga, Ngọc Nhi sẽ làm thỏ ngọc."
Ta cười hắn thái quá, đẩy hắn đi ngủ, hắn liền làm một cái mặt quỷ, sau đó tung tăng chạy đi.