EM TRAI ESPORT TRÀ XANH VS CHỊ GÁI HỌA SĨ LĂN XẢ - Chương 7
Cập nhật lúc: 2024-11-08 15:56:04
Lượt xem: 205
7
Nhưng không biết là do tâm linh tương thông hay là tiếng reo hò của tôi quá lớn. Đúng lúc Tống Khâm ngẩng đầu nhìn thấy tôi.
Tôi làm một cử chỉ cổ vũ cho cậu ấy, cậu ấy đứng trên sân đáp lại tôi một cái OK.
Khán giả lại một lần nữa sôi động, có lẽ bên cạnh là fan của đội khác, tức giận nói cậu tự tin quá rồi.
Trận đấu thứ hai nhanh chóng bắt đầu. Tôi vẫn không thể hiểu được mấy người trên màn hình, chỉ có thể chăm chú lắng nghe bình luận viên: “Ôi, lần này MG combat thất bại rồi.”
“Có vẻ như ở trận thứ hai, anh Khâm không ở trạng thái tốt.”
“Anh Khâm lại mắc sai lầm rồi.”
“Rồng lại bị đối phương lấy mất, MG cảm thấy điểm số ổn định nên cố tình thả trận đấu tối nay hay anh Khâm không đủ sức?”
Sau một lần combat thất bại nữa, dưới sân vang lên tiếng huýt sáo, thậm chí ngày càng nhiều người chế giễu Tống Khâm.
“Vừa nãy họ là fan của MG sao cơ mà? Tại sao lại quay sang chế giễu Tống Khâm?” Tôi không hiểu hỏi Kiều Mộc đang chăm chú xem trận đấu bên cạnh.
“Chị à, trong eSport, chơi dở là nguồn gốc của tội lỗi. Không có fan vĩnh viễn, ai mạnh thì người đó sẽ không bị chửi.”
Quả nhiên không ngoài dự đoán, trận đấu thứ hai đối phương giành chiến thắng.
Tình hình 1: 1, còn một trận đấu nữa.
Thấy mọi người đều trở về phòng nghỉ, tôi lấy điện thoại ra nhắn tin cho Tống Khâm: “Không sao, cậu vẫn rất xuất sắc.”
Phía bên kia lập tức gửi lại một tin nhắn thoại: “Chị đừng lừa tôi, không chừng em trai bên cạnh chị vẫn đang chửi tôi kém đấy.”
Tôi liếc nhìn Kiều Mộc đang gõ chữ điên cuồng, thò đầu ra xem thằng bé đang viết gì.
Nó đang điên cuồng đăng bài trên Weibo, bênh vực cho Tống Khâm.
“Tống Khâm tạ” đã trở thành từ khóa nhảy vọt lên đứng đầu bảng xếp hạng trên Weibo.
Mọi người chỉ đang chửi cậu ấy đã làm ảnh hưởng đến phong độ vì tán gái.
Tống Khâm quá tự tin và kiêu ngạo.
Những lời mắng mà mọi người từng thấy thú vị của cậu ấy giờ đây lại trở thành vết nhơ kiêu ngạo ngông cuồng.
“Em trai tôi đang giúp cậu chửi lại trên Weibo đấy. Nó không phải là người gió chiều nào xoay chiều đó đâu.”
Nhưng bên kia không còn hồi âm nữa.
Khi trận đấu thứ ba bắt đầu, sắc mặt của mười người đều rất nghiêm túc. Mặc dù MG sẽ không bị mất vị trí đầu bảng do thay đổi điểm số, nhưng tùy thuộc vào điểm số của trận đấu này mà sẽ quyết định đối thủ xếp hạng thứ tám hay thứ chín.
Có quy định rằng chỉ những đội đứng trong top 8 LPL mới có cơ hội tham gia giải S.
Có thể nói đây là trận chiến sống còn của đối thủ.
Tim tôi cũng bắt đầu căng thẳng vì không khí trên sân đấu. Chiến thuật của hai bên kéo dài đến khi trò chơi được 20 phút, vẫn không có sự chênh lệch kinh tế quá lớn.
Đang xem dở, điện thoại tôi reo, là một số máy lạ.
Ánh mắt mọi người xung quanh không thiện cảm, tôi vội vàng cúp máy.
Nhưng bên kia vẫn kiên trì gọi lại, tôi đành phải đứng dậy ra ngoài nghe điện thoại.
“Xin hỏi có phải là cô Kiều Nhất không? Tôi là cô gái hai tháng trước cô đã cứu trên đường. Hôm nay tôi vô tình nghe thấy Chu Vĩ nói muốn tìm cô để làm gì đó, cô hãy cẩn thận nhé!”
Chu Vĩ là gã đàn ông đã đánh cô ấy hôm đó.
“Cô nghe thấy từ đâu? Cô ở cùng anh ta à?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/em-trai-esport-tra-xanh-vs-chi-gai-hoa-si-lan-xa/chuong-7.html.]
Giọng bên kia hơi nghẹn ngào: “Tôi vừa bị anh ta theo dõi, tôi trốn trong một cửa hàng nhỏ nghe lén anh ta gọi điện cho bạn bè.”
“Cô bị theo dõi?” Tôi lo lắng hỏi cô ấy, nhưng chưa kịp đợi cô ấy trả lời, điện thoại đã bị ngắt.
Tôi vội vàng mở ứng dụng bán vé muốn mua vé về ngay, bỗng nhớ đến câu nói của Tống Khâm: “Chị cần học cách không phải chỉ bảo vệ người khác, mà còn phải bảo vệ chính mình.”
Tôi do dự một chút, rồi quyết định gọi điện báo cảnh sát, cung cấp số điện thoại và tên của Chu Vĩ.
“Xin hãy cho tôi biết khi các anh tìm được người.”
“Được, thưa cô.”
Cúp máy, tôi ngồi trên cầu thang bên ngoài thở dài.
Rõ ràng cô gái kia có thời gian để báo cảnh sát, nhưng lại chọn gọi cho tôi để tôi chạy đi xa hơn.
Mọi người đều nói tôi ngốc, nhưng không phải cô ấy cũng là một cô gái ngốc sao?
Cho đến khi dần dần có người trong sân đi ra, tôi mới nhận ra trận đấu đã kết thúc.
Tôi vừa định hỏi một người qua đường ai thắng thì nghe thấy họ thở dài: “Tôi đã nói Tống Khâm quá kiêu ngạo, lần này thua cũng là điều bình thường.”
Người bên cạnh gật đầu đồng tình.
MG đã thua, Tống Khâm đã thua.
Tôi vội vàng lấy điện thoại ra muốn nhắn tin an ủi Tống Khâm, nhưng viết rồi lại xóa, xóa rồi lại viết.
Sau vài lần, tôi cũng không biết mở lời thế nào.
“Chị đang làm gì vậy?” Bên cạnh bỗng vang lên một giọng nói quen thuộc. Tôi ngẩng đầu lên thấy là Tống Khâm vẫn chưa kịp thay đồng phục.
“Cậu không sao chứ?”
Tống Khâm ngồi trên bậc thang bên cạnh tôi. Khán giả đã rời sân từ lâu, toàn bộ quảng trường bên ngoài gần như chỉ còn lại hai chúng tôi.
“Thi đấu mà, thua cũng là chuyện bình thường.” Cậu tựa vào bậc thang phía sau, duỗi người một cái: “Dù thua nhưng tổng điểm của MG vẫn đứng đầu, nhưng UQ thì khác, người đi rừng của họ đã 27 tuổi, sắp giải nghệ rồi. Đây có thể là lần cuối cùng anh ta tham gia giải S. Hơn nữa tôi còn trẻ, vẫn có thể chơi thêm vài năm nữa.”
Tôi nghe nói nghề này chủ yếu dựa vào tuổi trẻ, nhiều người khoảng 25 tuổi đã phải giải nghệ, chơi đến 27 tuổi cũng thật không dễ. Hơn nữa nghe nói người đi rừng của UQ từng là đội trưởng đội 1 khi Tống Khâm còn ở đội 2, cũng coi như là rất chăm sóc cho Tống Khâm.
“Cậu cố tình để thua đúng không?” Tôi ngạc nhiên mở to mắt, Tống Khâm cũng không giống người như vậy mà.
Tôi chưa kịp nghĩ thông, đầu đã bị gõ một cái: “Chị đang nghĩ gì vậy? Thi đấu eSports kỵ nhất là nhường hay dàn xếp tỷ số. Chỉ có thể nói đội chúng tôi đã bị nghiên cứu rất kỹ lưỡng, người khác đã có chiến lược để đối phó với chúng tôi. Đây chính là điểm yếu lớn nhất của chúng tôi, huống chi hôm nay mọi người thực sự không có trạng thái tốt.”
Tôi xoa xoa cái đầu đau nhức, ấm ức chờ đợi Tống Khâm. Cậu nhận ra mình ra tay hơi nặng, bèn ân cần giúp tôi xoa đầu.
Cuộc tranh giành suất tham dự giải S tạm thời kết thúc. Mặc dù trên mạng tràn ngập lời chửi bới MG, nhưng tâm lý của họ lại không bị ảnh hưởng chút nào.
Tôi ngạc nhiên vì các em trai còn nhỏ tuổi mà tâm lý lại mạnh mẽ như vậy.
“Chị không biết đâu anh Khâm chửi người ghê như thế nào đâu. So với cậu ấy, mấy kẻ ngốc trên mạng chỉ như con bò rụng lông.” Một em trai đùa giỡn nói.
Tôi nghĩ đến dáng vẻ mắng người của Tống Khâm, gật đầu đồng ý: “Công nhận. Nếu tôi là một đội của các cậu, chắc đã bị mắng chạy mất rồi.”
Cả hội trường cười ầm lên, Tống Khâm ngượng ngùng nhìn tôi: “Chị xem cái gì vậy?”
Tôi nghĩ một chút, hình như đã xem hết các video tổng hợp mắng người của Tống Khâm trên mạng.
Nhưng tất nhiên tôi không nói cho cậu ấy biết.
Tôi đi ăn tiệc mừng cùng họ, mọi người đã quen biết nên cũng không kiêng dè gì tôi. Thậm chí, Kiều Mộc liên tục hỏi mọi người có ai sẵn lòng kéo rank nó khi rảnh rỗi không.
[Edit by Tê Tê Team. Follow để đọc thêm truyện nha các mỹ nữ ♥]
Bỗng nhiên, một số điện thoại quen thuộc lại gọi đến, là cô gái đó.
Tôi vội vàng bắt máy, may mắn là cô gái vẫn bình an. Cô ấy vừa bị đưa đi thì đã được cảnh sát tìm thấy. Chu Vĩ lại bị bắt vào trong.