Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

EM TRAI ESPORT TRÀ XANH VS CHỊ GÁI HỌA SĨ LĂN XẢ - Chương 5

Cập nhật lúc: 2024-11-08 15:55:20
Lượt xem: 220

5

Tôi đứng dậy khỏi vòng tay của Tống Khâm, mới nhận ra áo cậu đã bị ướt một mảng vì nước mắt của tôi.

Tống Khâm lấy một tờ giấy trong túi ra, nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt tôi. Đôi tay lạnh lẽo chạm vào gương mặt nóng bừng vì khóc của tôi, khiến tôi rùng mình.

Cậu tưởng mặt tôi vẫn còn đau: “Có phải mặt chị vẫn còn đau không? Tôi mang thuốc đến cho chị bôi một chút.”

Chúng tôi ngồi trên ghế sô pha, khoảng cách gần đến mức tôi có thể đếm rõ từng sợi mi của cậu.

Tống Khâm bôi thuốc cho tôi, vừa bôi vừa thổi.

Bầu không khí mập mờ khiến tôi cảm thấy bối rối, đột nhiên muốn yêu đương với cậu ấy.

Nhưng bầu không khí này đã bị một câu “Vờ lờ” phá vỡ.

“Vờ lờ, đây không phải là anh Tống sao? Anh thật sự quen biết Kiều Nhất à?” Kiều Mộc vừa bước vào cửa, chưa kịp cởi giày đã vội vàng chạy tới chỗ Tống Khâm ở sô pha.

Tống Khâm nhìn tôi với vẻ nghi ngờ. Tôi đành giải thích rằng đây thật sự là em trai ruột thừa cùng mẹ sinh ra của tôi.

Mặc dù nó đã không gọi tôi là chị gái từ rất lâu rồi.

Chẳng mấy chốc, Kiều Mộc đã chú ý đến vết sưng đỏ trên mặt tôi: “Kiều Nhất, sao bà không nói là bà cũng bị đánh? Em sẽ đi đánh hai thằng ch.ó đó!”

Tôi tát vào sau ót Kiều Mộc: “Không phải giờ đã hết giờ giới nghiêm rồi sao? Làm sao em ra khỏi trường được?”

Thằng bé im lặng, tôi biết ngay, chắc chắn nó đã trèo tường lén lút ra ngoài.

“Chị đã nói bao nhiêu lần rồi, không được trèo tường, rất nguy hiểm.”

“Thì em cũng đã nói với bà nhiều lần rồi, hãy cất cái lòng thánh mẫu rẻ tiền đó đi. Bà cũng chẳng nghe mà?”

Cạn lời.

Tôi đứng dậy chuẩn bị đi rót nước cho Tống Khâm, cậu đến lâu như vậy mà tôi vẫn chưa mời cậu uống nước.

“Không phải vội.” Tống Khâm nắm lấy tay tôi: “Tôi về bây giờ đây. Chị ngủ sớm đi.”

“Còn cậu thì sao?”

Kiều Mộc không biết xấu hổ mà chen vào: “Chị, các tuyển thủ chuyên nghiệp buổi tối đều phải tập luyện, đúng không anh Tống?”

Tống Khâm gật đầu. Tôi quay lại nhìn Kiều Mộc với ánh mắt tức giận: “Rõ ràng em lớn tuổi hơn Tống Khâm đến hai tháng! Sao em lại gọi cậu ấy là ‘anh’?”

 Tống Khâm thì không để tâm chút nào: “Không sao, cứ gọi là anh đi.”

Nghe vậy, Kiều Mộc càng thêm đắc chí: “Biết đâu sau này lại gọi là anh r…”

Tôi lập tức bịt miệng Kiều Mộc lại, ngăn nó nói ra những câu xà lơ hơn nữa.

Tôi vừa bịt chặt miệng em trai, vừa mỉm cười chào tạm biệt Tống Khâm.

Thằng nhóc c.h.ế.t tiệt dù bị bịt miệng vẫn cố vẫy tay chào tạm biệt Tống Khâm.

Sau khi tiễn Tống Khâm đi, Kiều Mộc mới nằm dài trên sô pha, bắt chéo chân như một chủ nhân chất vấn tôi: “Nói đi, chuyện là như thế nào?”

“Vừa rồi không phải đã nói rõ ràng qua điện thoại rồi sao, chỉ là gặp một cô bé…”

“Ai hỏi bà cái này? Em hỏi chị và Tống Khâm cơ.”

? Trước mặt người ta gọi là anh Tống , sau lưng lại gọi là Tống Khâm?

“Em đang nói nhảm gì vậy? Làm gì có chuyện gì?”

“Không có chuyện gì thì cậu ấy sờ mặt chị làm gì?”

Mặt tôi lập tức lại đỏ bừng lên “Đó là bôi thuốc.”

“Bôi thuốc cần phải gần như vậy sao?”

Tôi giấu đầu hở đuôi đứng dậy, cố gắng che giấu sự bối rối của mình, nhưng một lúc lâu cũng không tìm ra được từ ngữ phù hợp để miêu tả.

“Dù sao thì cũng chẳng quan trọng, bọn chị mới quen nhau chưa tới một tuần.”

Cuối cùng, Kiều Mộc đã bị tôi đuổi đi rửa mặt chuẩn bị đi ngủ.

[Edit by Tê Tê Team. Follow để đọc thêm truyện nha các mỹ nữ ♥]

Tôi tự mình ngồi trong phòng khách suy nghĩ: Tôi thực sự có cảm giác gì với Tống Khâm?

Nói là thích thì thật ra chúng tôi chỉ mới quen nhau được chưa đầy một tuần. Tôi hiểu về cậu ấy thực sự rất ít. Nhưng cậu ấy đã cứu tôi hai lần, nói không có cảm tình thì không thể nào.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/em-trai-esport-tra-xanh-vs-chi-gai-hoa-si-lan-xa/chuong-5.html.]

Nhưng cậu ấy nhỏ tuổi hơn tôi nhiều, lại còn có nhiều fan như vậy. Hơn nữa, có vẻ nghề nghiệp của cậu ấy cũng rất bận rộn.

Điều quan trọng nhất nhất nhất là: Cậu ấy có thích tôi không?

Nửa đêm, tôi nhìn tin nhắn chúc ngủ ngon mà Tống Khâm gửi cho mình, lăn qua lăn lại không ngủ được.

Cuối cùng tôi không nhịn được, chạy đi nhắn tin cho Lưu Nguyên: “Chị muốn hỏi một chút, có một người bạn của chị rất thích Tống Khâm. Em có thể tiết lộ cậu ấy thích kiểu con gái nào không? (Không phải chị)”

Chưa đầy hai phút, Lưu Nguyên đã trả lời tôi: “Cậu ấy thích con gái lớn hơn mình.”

Thực ra tôi đã định đi ngủ nhưng khi thấy tin nhắn này, tôi lại tỉnh táo hơn hẳn. Chẳng phải tôi hoàn toàn phù hợp với tiêu chí đó sao.

“Còn muốn hỏi gì nữa không? Em có thể nói một lần cho chị biết.”

Tôi vội vàng gõ một loạt câu hỏi để gửi đi, nhưng nghĩ lại liệu có quá rõ ràng không.

Mới quen chưa lâu mà đã như vậy, không biết Tống Khâm có nghĩ tôi nông cạn không?

Cuối cùng tôi quyết định tắt màn hình đi ngủ.

Sáng sớm, tôi bị tiếng ồn ào trong bếp của Kiều Mộc làm cho tỉnh giấc.

Kiều Mộc thật sự rất phiền phức!

Tôi còn đang ngái ngủ đi vào bếp xem nó làm gì, thì thấy Kiều Mộc cầm d.a.o đứng xa bàn chặt xương.

“Em làm gì vậy?”

Tôi bất ngờ lên tiếng làm Kiều Mộc giật mình, thằng bé quay đầu cầm d.a.o nhìn tôi: “Không phải chị định đưa canh cho anh Khâm sao? Em đã đi mua xương từ sớm, em cũng muốn đi xem căn cứ của idol mình.”

... Câm nín.

“Kiều Mộc, em có thể làm người được không? Lúc thì là anh Khâm, lúc thì là Tống Khâm, có cần mặt mũi không?”

Kiều Mộc cười cười hai tiếng: “Với tư cách là Kiều Mộc, cậu ấy là anh Khâm của em. Với tư cách là em trai của Kiều Nhất, cậu ấy là Tống Khâm!”

Cuối cùng tôi vẫn dẫn Kiều Mộc lên lầu. Tôi cũng không rõ căn cứ có cho người ngoài vào không, nên suốt đường tôi đã dạy Kiều Mộc phải ngoan ngoãn không được hỏi nhiều.

Khi thấy tôi dẫn một cậu con trai lên, mọi người đều rất ngạc nhiên. Tôi giải thích đó là em trai tôi, rất thích trò chơi này và đội của họ, muốn đi theo xem.

Kiều Mộc thấy Lưu Nguyên và vài tuyển thủ nổi tiếng khác, lập tức bỏ tôi chạy đến chào hỏi họ.

“Không được nói lung tung.”

“Biết rồi.”

Tống Khâm buồn cười nhìn tôi quát Kiều Mộc: “Không ngờ chị lại nghiêm khắc với em trai như vậy?”

Tôi lấy đồ trong hộp ra từng thứ đưa cho cậu: “Nó cứ phải như vậy cơ.”

Đột nhiên, mặt Tống Khâm phóng to trước mặt tôi, cậu xích lại gần.

Tôi căng thẳng chớp chớp mắt ngơ ngác nhìn Tống Khâm. Cho đến khi cậu đưa tay nắm cằm tôi, một cảm giác bất lực như bị kiểm soát tràn lên.

Tôi tưởng rằng Tống Khâm sẽ hôn tôi luôn, trong đầu tôi còn nghĩ xung quanh còn nhiều người lắm.

Ai ngờ cậu nắm cằm tôi rồi xoay mặt tôi sang một bên: “Mặt đã bớt sưng nhiều rồi.”

Hóa ra là tôi overthinking.

Tôi vừa xấu hổ vừa ngượng ngùng kéo Kiều Mộc nuối tiếc mà rời khỏi căn cứ.

Sau đó mười mấy ngày, tôi và Tống Khâm không gặp nhau. Cậu ấy bận rộn với việc thi đấu sắp tới, còn tôi thì bận rộn với việc hoàn thành bản thảo.

Mặc dù mỗi ngày chúng tôi đều nhắn tin, nhưng thời gian thường không trùng khớp. Buổi sáng cậu ấy đang ngủ, buổi chiều tôi đang bận bịu chạy deadline bản thảo, buổi tối cậu ấy đang tập luyện.

Rõ ràng chỉ ở tòa nhà bên cạnh, nhưng ghi chép trò chuyện của chúng tôi lại như ở nước ngoài.

Hơn nữa, những ngày gần đây tôi càng cảm thấy có người đang theo dõi mình. Kiều Mộc nói tôi lo lắng vô căn cứ. Tôi cũng không phải là người đẹp tuyệt sắc hay là ngôi sao idol, lại càng FA không có nợ tình cảm, ai lại theo dõi tôi chứ.

Cho đến một tối tôi về nhà, đột nhiên một người đàn ông lao ra, hắt một chất lạ vào tôi.

Tôi bị dọa hét lên, không mở mắt ra được.

Người qua đường lập tức gọi điện báo cảnh sát. Mặc dù cuối cùng chứng minh rằng thứ anh ta hất vào tôi chỉ là cà phê mà thôi.

Tôi vẫn bị dọa một phen.

 

Loading...