EM TỚI BẮT ANH ĐI NÀY - C5
Cập nhật lúc: 2024-08-13 09:30:28
Lượt xem: 1,192
6.
“Ngài Quý vẫn ổn chứ?”
Tiếng kêu sợ hãi của phục vụ cũng không làm đối phương hoang mang, đối phương vẫn rất tự nhiên nắm lấy cổ tay tôi.
Ngay khi hương thơm quen thuộc của cây thông lá kim vương vấn trên chóp mũi, tai tôi vang lên tiếng ầm ầm.
Khiến đáy lòng tôi dâng lên dự cảm bất thường.
Thế là tôi nâng mắt—
Ánh mắt di chuyển từ đôi giày da cao cấp phục vụ việc kinh doanh, đến bộ âu phục đặt may riêng chỉnh tề, rồi tới sống mũi cao.
Sau đó bất ngờ chạm mắt với con ngươi đen như mực của Quý Diên.
Má nó, đối thủ một mất một còn xuất hiện bất ngờ ghê.
Nếu tôi có thể dùng Tiểu Hồng Thư*, tôi nhất định phải đăng bài hỏi thăm người Sơn Đông:
*Một app bên Trung, gần giống với Instagram.
[Đang trong tình cảnh ngặt nghèo, lúc chạy trốn vô tình chạy vào lòng đối thủ một mất một còn, làm sao để vừa giành được sự tôn trọng vừa thể hiện mình có EQ cao bây giờ?]
….
May mà không chỉ một mình tôi mất mặt, Quý Diên cũng bị tôi cứng rắn điều khiển 10 giây, đến cả hơi thở cũng đang run lên, bàn tay nắm lấy cổ tay tôi căng cứng, gân xanh nổi lên:
“Cậu là người sống?”
Thật ra tôi cũng không chắc lắm.
Dù sao tôi sống rất tùy ý, còn tùy ý hơn cả việc sống lại sau khi xem quảng cáo dài ba mươi giây, tôi không chân thành nói: “Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì chắc là vậy đó.”
Sau khi nghe được đáp án, Quý Diên rũ mi che khuất cảm xúc dưới đáy mắt, tinh thần hoảng hốt buông lỏng cổ tay tôi.
Nếu tôi có thể nghe được tiếng lòng của Quý Diên, vậy tất nhiên có thể nghe thấy âm thanh vang vọng của bác sĩ tâm lý trong đầu hắn:
“Ngài Quý, ba năm trước là anh đích thân đến nhận, trang điểm, đồng thời hỏa táng t.h.i t.h.ể cô Dịch đúng không?”
Chỉ tiếc là tôi không thể nghe được tiếng lòng của hắn.
Tôi chỉ thấy hắn như thể mất hết sức lực lùi về sau mấy bước, khôi phục lại khoảng cách xã giao ngàn dặm với người ngoài, giọng nói nhỏ như tiếng muỗi kêu:
“.... Người sống.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/em-toi-bat-anh-di-nay/c5.html.]
“Không phải cô ấy.”
7.
Mắt thấy Quý Diên sắp khôi phục lại sự bình tĩnh tự chủ thường ngày, lại bị tổng giám đốc Địa Trung Hải cắt ngang:
“Tiểu Trần à, sao cô không có chút ánh mắt nào thế?”
“Quý tổng đến đây lâu như vậy rồi, sao còn chưa uống một ly với Quý tổng chứ?”
Không phải.
Bệnh tâm thần à, mới vừa coi tôi là gà, giờ lại muốn tôi làm trâu làm ngựa?
Bộ hắn ta nghĩ tôi là cái sở thú chắc?
Tôi chửi thầm, nhưng ngoài mặt vẫn giả vờ ngại ngùng.
“Nhưng em có biết uống rượu đâu chứ.”
Tổng giám đốc bụng bia nhìn ánh mắt của Quý Diên, sắc mặt âm trầm với tôi, gõ bàn lạch cạch: “Cô là người mới, địa vị thấp nhất, lẽ ra cô nên chủ động rót rượu mời cho Quý tổng, đấy là quy định.”
Cũng đã nói đến mức đó rồi, tôi còn làm gì được nữa.
Tôi hết đường chạy, chỉ có thể bưng hai ly rượu lên. Lúc này, năm ngón tay duỗi ra từ không khí đè ly rượu lại, giọng nói của Quý Diên ở ngay trên đỉnh đầu tôi, rất lạnh lẽo, tựa như tiếng vọng trước núi tuyết: “Quy định ở đâu ra?”
Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.
“Anh lập à?”
Hắn cười lạnh.
“Vậy anh nên thấy may mắn vì đã dẫn cô ấy tới, nếu không người phải rót rượu mời rượu, chỉ có thể là anh.”
……
Trước khi rời đi, Quý Diên cầm chiếc áo vest đen khoác lên cánh tay, quay đầu đánh giá cái nhận định từ quan tài* của lão ta:
“Phế vật.”
*Gốc 盖棺论定 (thành ngữ Trung Quốc), nghĩa là muốn đánh giá ai tốt xấu, công tội thế nào, phải chờ khi người ấy ch đã.
Tổng giám đốc bị đụng chạm lòng tự ái đến mức cái đầu Địa Trung Hải cũng rụng thêm mấy sợi, la hét đạp bàn ăn, làm chân mình đau đến ai da một tiếng.