Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Em gái muốn tôi mai mối cô ta với bạn trai tôi - 10. Bế kiểu công chúa ( ahhhh super shy )

Cập nhật lúc: 2024-09-22 01:24:20
Lượt xem: 122

Mạn Ninh trải qua một đêm cuồng nhiệt, toàn thân cô đau nhức.

Haiz, sáng nay cô định đi mua sắm cùng ba mẹ, tiếc là không được rồi.

Hàn Dương Dương đang mơ màng bỗng thấy bên cạnh mình có tiếng ngọ nguậy, anh vươn tay sang ôm chặt lấy cơ thể Mạn Ninh.

Để cô trong lồng n.g.ự.c rắn chắc, cô cũng phối hợp làm theo nhưng ánh mắt không giấu được sự ấm ức.

Giọng cô hơi khàn khàn kêu đau, đầu mũi nhẹ nhàng cọ cọ vào người anh.

Hàn Dương Dương thấy vậy liền không nhịn được mà nhéo vào má cô một cái., cưng chiều hết mực

Trong khi hai người họ đang vui vẻ thì trong phòng khách của Triệu gia lại căng thẳng hơn bao giờ.

Ngay từ sáng sớm, ông bà Triệu đã nghe về việc tối qua. Người hầu nhiều như vậy, không biết mới lạ.

Hai người họ ngồi trong phòng khách, Đường Phỉ đang quỳ gối khóc lóc van xin.

Bên cạnh còn có cậu thiếu gia nhỏ nhà họ Trần đứng bên cạnh, đang lớn tiếng chất vấn ông bà Triệu.

“ Hai người thật sự quá đáng, hôm nay coi như Đường Phỉ xin lỗi các người một cái, hãy tha lỗi cho cô ấy .

Làm người đừng quá nhỏ nhen như vậy, nếu không nhà họ Trần chúng tôi sẽ rút hết vốn đầu tư.”

Trần Minh hắng giọng , gương mặt đỏ bừng bừng tức giận, nước bọt vẫn văng tứ tung.

Lúc này Mạn Ninh đang ngái ngủ ở trong phòng nghe thấy người giúp việc báo cáo về việc xảy ra ở nhà chính,

cô lập tức lấy chân đạp nhẹ vào người Hàn Dương Dương tức giận.

“ Tại anh hết vốn dĩ hôm nay sẽ có trò hay để xem, ai bảo anh hại em thành ra thế này.”

“ Huhu em muốn ăn dưa, em muốn xem trực tiếp” .

Hàn Dương Dương đang chăm chú suy nghĩ liền lắc đầu ngao ngán, anh đành phải nhờ ngươi hầu thay quần áo cho cô .

Khi Mạn Ninh vẫn còn oán thán khó đi thì anh đã lập tức bế cô lên, sải bước dài rời khỏi biệt thự.

Mùa hè nóng bức, Hàn Dương Dương vẫn nhất quyết bế cô kiểu công chúa, thật kiến người xung quanh bất lực.

Mãi đến khi tới trước cửa chính, Hàn Dương Dương mới thả cô xuống, cẩn thận hỏi cô có đau không.

Mạn Ninh còn đang đỏ mặt vì một màn bế công chúa vừa rồi liền bình tĩnh lại nhẹ đáp không đau, ngại thế này làm cô quên cả đau rồi.

Khi hai người định bước vào thì ở trong phòng khách tiếng quát câm miệng của ông Triệu vô cùng lớn,

Trần Minh đứng đó có chút run rẩy nhưng vẫn ngạo mạn nói những lời nói khó nghe, Mạn Ninh không khỏi tức giận, đạp cửa xong vào làm Hàn Dương Dương hoảng hốt một hồi, bà cố nội của tôi ơi cái cửa đâu có tội. Anh cẩn thận đỡ cô sợ cô bị đau.

“ Đuổi tên điên này ra ngoài, dám ở đây khoa tay múa chân trước mặt Triệu gia.”

Mạn Ninh bước vào, ánh mắt hướng về phía có một người quỳ, một người đứng ở đằng kia. 

Trong mắt cô đầy hứng thú, ai da vở tổng tài bá, đạo nữ cường, vả mặt của cô đến rồi sao.

Suy nghĩ đó nhanh chóng bị loại bỏ, Mạn Ninh thật ra cũng rất tức giận khi nghe lời anh ta nói.

Con người này vô sỉ hết mức, cô nhanh chóng gọi bảo vệ tới lôi Trần Minh, người sắp nổi điên ra ngoài .

Anh ta giãy dụa la hét nhưng chẳng một ai quan tâm,

khi anh ta còn đang la hét thì một người phụ nữ toàn thân ăn mặc đồ hiệu nhưng đầu tóc rối bù chạy tới, gương mặt hoảng hốt.

“ A Minh con làm gì vậy, con muốn cha con tức c.h.ế.t sao, mau quay về xin lỗi cha con , xin lỗi Triệu gia “

Ồ hóa ra là Tống Chi, người năm ấy rắp tâm leo lên giường ông Trần.

Thấy mẹ mình phải khúm núm cúi người trước nhà họ Triệu, Trần Minh tức tối la lớn

“ Mẹ bị làm sao vậy, mẹ không thấy Phỉ Phỉ đang phải chịu oan ức sao. Hơn nữa giờ con là con trai duy nhất của nhà họ Trần.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/em-gai-muon-toi-mai-moi-co-ta-voi-ban-trai-toi/10-be-kieu-cong-chua-ahhhh-super-shy.html.]

“ Sau này Trần gia không dựa vào con thì dựa vào ai , sao chúng ta phải sợ“. Vừa nói anh ta vừa kiêu ngạo hất cằm, gương mặt đầy vẻ hống hách.

Mẹ anh ta rối rít xin lỗi , nói anh ta ăn nói bậy bạ.

Trong lúc không ai để ý thì Trần Minh bỗng ngã xuống đât.

Chát, một cái tát rơi vào thẳng Trần Minh, khi mọi người còn đang bàng hoàng một giọng nói đầy quyền lực xen lẫn tức giận vang lên.

“ Đồ mất dạy, mẹ ngươi không dạy ngươi thì để ta dạy ngươi. Trần Quân vốn chỉ bị bệnh thôi, mà các ngươi dám ở đây nói điều xui rủi.”

“ Còn dám mơ tưởng đến Trần gia, ta vốn định sắp xếp ổn thỏa cho ngươi ai ngờ ngươi dã tâm lớn như vậy.

Ngó đến gia tài của Trần gia chúng ta, nói cho ngươi biết, ta nhất định sẽ không để ngươi nhận được một thứ gì.”

Trần phu nhân nói xong liền ôm n.g.ự.c , thở đều đều, gương mặt đỏ bừng.

Mạn Ninh trong lòng thầm đưa ngón cái, mặt khác cũng ủ rủ. Haiz, vai nữ tổng tài của cô bị cướp mất rồi.

Khi cô còn đang rầu rĩ, Hàn Dương Dương khẽ nắm lấy tay cô, cúi người thì thầm

“ Không cần phải tiếc dịp khác anh để em làm đc không ?”

Nói xong anh liền đứng đó tủm tỉm cười thầm. Mạn Ninh vì thế cũng phát hiện ra mình có tật khi muốn gì đó

sẽ buột miệng nói ra, ai da thói quen đáng ghét. Còn bị Dương Dương nghe thấy nữa, huhu.

Mà nãy nãy giờ khi mải suy nghĩ ,trước mặt cô, Trần Minh vẫn không hề lung lay, ngược lại còn hung hăng hơn với phu nhân Trần.

Chào mừng đến với sao, ahhihi. .Mong mng đọc truyện vui vẻ.⋆。‧˚ʚ🍒ɞ˚‧。⋆

Mạn Ninh thầm khẳng định tên này bị điên, thật sự không bình thường, nên tránh xa.

Thấy ba người họ cãi nhau qua lại mãi, cô cũng mệt, cha mẹ cô cũng mệt.

Rất nhanh cả nhà họ đã tâm đầu ý hợp nói muốn họ tự giải quyết việc riêng cũng như cấm tên điên Trần Minh không được tới Trần gia thêm một lần nào nữa.

“ Bà Trần tôi biết bà rất tức giận nhưng cứ đứng đây nói chuyện thì cũng không hay, mong bà về nhà xử lí việc riêng.”

Quản gia nhà họ thay mặt mọi người trong Triệu gia hướng tới Trần phu nhân nói chuyện.

Lúc này mặt bà Trần mới, bớt đỏ hơn một chút quay mặt mỉm cười nhẹ nhàng nói xin lỗi

“ Là do tôi vô ý, mong mọi người thứ lỗi cho. Hôm nay không rảnh ngồi nói chuyện,

hôm sau tôi và lão Trần sẽ cùng qua tạ lỗi sau, xin phép mọi người nhé”

Khi Trần Minh bị cưỡng chế lôi đi, anh ta vẫn lưu luyến quay đầu lại nói với người trong nhà.

 “ Phỉ Phỉ đợi anh, anh sẽ không để em phải chịu oan ức đâu”.

Đường Phỉ cũng không hứng thú đáp lại nhưng vẫn phải giữ dáng vẻ ủy khuất.

“ Ưhm, Anh Trần, anh mau đi đi, nhớ nghe lời phu nhân, đừng làm bừa”.

Khi TRần Minh khuất bóng trên mặt cô ta không khỏi có biểu cảm ghê tởm, anh ta xứng với cô sao.

Mà lúc này, ở bên cạnh, Mạn Ninh đang đứng đó cũng nở nụ cười vui vẻ.

May mà trước khi đi anh ta nhắc cô không thì cô quên mất vị “ nhị tiểu thư Triệu gia” đang quỳ sau mình rồi. Xử lí nhanh rồi đi ăn sáng thôi nào, ôi chao~

----------------

Chao xìn mọi người, dạo này mọi người thí nào gòi.

Mình thì vx khỏe á, có đìu sức khỏe tinh thần ko ổn lắm hêh.

Mừ thí cũm ko sao hết á, mong cí năng lượng tui vt trg truỵn ko phk là năng lượng tiu cực hoi.

Chúc mọi ngừi cúi tuần zui zẻ he he, iu các bạn độc giả của toi nhứt trần đời

Ai lớp diu, pặc pặc

Truyện nì có vẻ ko xg trc th10 gòi, ai da~

Loading...