Đương Gia Chủ Mẫu - Chương 2
Cập nhật lúc: 2024-06-14 18:25:31
Lượt xem: 315
Tên mã nô này vốn là người Tây Vực, không tên không họ, do không thông thạo ngôn ngữ, bị kẻ buôn nô lệ lừa bán làm khổ sai, vì mềm lòng ta đã mua về, thu nạp vào phủ.
Hắn cao lớn, tóc dày và cứng, dáng vẻ mạnh mẽ và hùng dũng, hoang dã đến tận cùng.
Quần áo hắn mặc rất mỏng, khiến cho cơ bắp trên n.g.ự.c nổi bật hơn.
Dù đã vào đông giá rét, nhưng dường như toàn thân hắn đều toát ra hơi ấm, làn da màu mật không hề run rẩy vì lạnh.
Ta luôn tỏ ra ấm áp đối với hắn, dù hắn thường tự tiện xông vào, nhưng nghĩ tới cái nhìn không ác ý và sự chân thành của hắn, ta chỉ có thể mỉm cười khoan dung.
"Cảm ơn."
Tên mã nô cẩn thận nhìn ta, sau đó cúi đầu, khóe miệng hơi nhếch lên, chân thành nghiêm túc cúi chào ta, rồi vội vã chạy đi.
Nụ cười đó trong sáng, giống như hồ nước trong vắt được khắc vào sa mạc.
Không giống như lòng người trong kinh thành, khó đoán và giả tạo như lò luyện kim mà ta thường thấy.
Ta lắc đầu, bỗng nhiên nhớ về một số chuyện xưa.
Nắm chặt chiếc ngọc bội trong lòng, ta nhắm mắt lại.
5
"Tỷ tỷ."
Ta mở mắt, Xuân Anh đang nắm tay nhi tử của mình, đứng e dè ở cửa.
Nha hoàn nhìn họ với ánh mắt đầy thù hận.
Nhưng nàng ta tỏ ra như không biết gì, chỉ ngoan ngoãn nói với ta.
"Đêm qua Tiết lang đã ở chỗ của muội... quấy rầy suốt đêm, muội ngủ dậy muộn, sáng nay quên thỉnh an tỷ, nên bây giờ mới đến thỉnh an, hy vọng tỷ tỷ không trách móc."
Ta lơ đãng cầm cuốn sách trên bàn lên.
"Ừm, chàng ấy ngáy to, nghiến răng và chân thối, làm sao gọi là quấy rầy được."
Xuân Anh lúng túng.
Ta đoán, chắc cô ta nghĩ rằng bằng cách khoe khoang kém cỏi của mình, có thể khiến ta tức giận đến mức khói bốc lên từ thất khiếu.
Nhưng thật đáng buồn, ngay cả khi nàng ta làm mọi cách để bám víu lấy hắn ta, coi đó như cách để xây dựng địa vị cho bản thân thì cuối cùng lại chỉ nhận được sự khinh bỉ và ghét bỏ.
Xuân Anh tức giận lẳng lặng thúc giục nhi tử của mình.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/duong-gia-chu-mau/chuong-2.html.]
Đứa bé mũm mĩm của nàng ta bèn khóc òa chạy về phía ta, vừa giơ nắm đ.ấ.m lên, vừa la lớn.
"Không cho phép bà nói phụ thân như vậy, bà là nữ nhân xấu xa, nữ nhân xấu xa, mau cút khỏi nhà chúng ta!"
Đứa trẻ đó như một quả b.o.m nổ, mưa nắm đ.ấ.m hướng về phía ta.
Ta nhíu mày, tay ấn giữ đầu đứa nhỏ.
Nhưng đứa nhỏ này không giống như trẻ nhỏ của gia đình tốt, toàn thân đều là chiêu trò ác ý, thấy nắm đ.ấ.m không trúng ta, thì nó cắn, khạc nước bọt, và chân ác độc đá vào bụng dưới của ta.
Nếu như là một tiểu thư yếu đuối và mảnh mai sống trong phủ quý tộc nào đó, thì có lẽ không thể chống lại những chiêu trò trơn tru của tiểu tử này, chắc chắn sẽ để lại vài vết bầm tím.
Tuy nhiên, trước khi nhập phủ, ta từng là một phần của gia đình thương nhân, đi theo đoàn buôn bán khắp nơi từ Nam ra Bắc.
Ta không do dự nắm lấy tai của cậu nhóc, và tát một cái chí mạng!
Vừa mới đứng không yên, chỉ biết hô "dừng tay" là Xuân Anh, giờ đã lao về phía ta với tốc độ nhanh như tên bắn, ôm lấy con trai mình, vừa oán trách vừa tức giận.
"Tỷ tỷ, thằng bé còn nhỏ, không biết gì, sao tỷ lại so đo với một đứa trẻ.”
“Sao tỷ lại đánh thằng bé như vậy, nó có thể là bảo bối của Tiết phủ đấy! Đánh hỏng sao được."
Bảo bối?
Ta nhìn cậu nhóc như nhìn một thứ hạ đẳng.
Ta khẽ nhíu mày, thản nhiên nói.
"Đương gia chủ mẫu như ta chẳng lẽ không có quyền quản con cái sao?"
Xuân Anh trợn tròn mắt.
Biểu cảm của nàng ta quá nông cạn, sự tự mãn dường như tràn ra ngoài.
Tỷ sẽ sớm không còn là vợ của Tiết lang, không còn là chủ mẫu của gia đình này nữa.
Nàng ta muốn ta hiểu ý đồ của mình.
Nhưng với vị trí của đích phu nhân, dù ta không muốn ngồi, cũng không đến lượt người khác coi thường ta.
6
Ta không đợi được hưu thư, nhưng lại đợi được Tiết Chiểu Chi.
Đêm đến, ta vừa nằm xuống, hắn lại tới, khoác trên mình chiếc áo lông cáo.
Ta giữ vẻ mặt bình tĩnh, không cài lại chiếc nút áo trên cùng, hắn cởi chiếc áo lông cáo, để lộ chiếc áo dài màu trắng ngà mỏng manh.