Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

ĐƯỢC NHƯ ƯỚC NGUYỆN - Chương 9 - End

Cập nhật lúc: 2024-11-26 23:22:08
Lượt xem: 170

09

 

Ký ức lại một lần nữa tràn vào tâm trí tôi.

 

Ngày chụp ảnh tập thể xong, các bạn học đều tản ra sân trường để chụp hình lưu niệm, có rất nhiều bạn đã tìm đến tôi để chụp ảnh chung.

 

Tôi cười suốt cả buổi chiều, miệng gần như cứng ngắc.

 

Tôi xoa xoa khóe miệng nhức mỏi, ngồi xuống nghỉ một chút.

 

Bên cạnh, bạn học Tiểu Lan bỗng nhiên tiến lại gần nói với tôi: “Cậu thấy cậu bé ở góc kia không? Cậu ta đứng đó lâu rồi, cứ nhìn về phía cậu.”

 

Tôi nhìn theo hướng của cậu ấy, là Tô Vân Phi.

 

Khi thấy chúng tôi phát hiện ra mình, cậu ta vội vàng quay đầu đi.

 

“Có vẻ như cậu ta không có nhiều bạn bè, mấy cậu con trai kia cũng không để ý đến cậu ta.” Tiểu Lan nói với vẻ đồng cảm.

 

Tôi nhìn những bạn nam khác quanh mình. Bọn họ đều đi thành nhóm, chỉ có cậu ta đơn độc, hoàn toàn không hòa hợp với những bạn học xung quanh.

 

Tôi đi đến, nói với cậu ta: “Bạn Tô Vân Phi, sắp tốt nghiệp rồi, có muốn chụp một bức ảnh chung không?”

 

Cậu ta nhìn tôi, trong mắt như có ngôi sao sáng lên.

 

Cậu ta hiếm khi không còn ngại ngùng như trước, cũng không phản đối tôi, mà vui vẻ nói: “Thực ra mình cũng muốn chụp một bức ảnh với cậu.”

 

Tôi và Tô Vân Phi đứng cạnh nhau, nghe theo sự chỉ dẫn của nhiếp ảnh gia.

 

Tôi cảm giác cậu ta còn nhón chân lên một chút, tôi không nhịn được mà phì cười.

 

Nụ cười ấy cũng đã lưu giữ lại trong thời thanh xuân ngây ngô.

 

Tô Vân Phi nói: “Chúng ta chụp thêm một bức nữa nhé.”

 

Tôi gật đầu, hai bức ảnh, mỗi người giữ một bức vừa xinh.

 

Nhưng lúc này, bạn bè trong lớp bỗng chạy tới kéo tôi đi.

 

Trong tiếng cười nói vui vẻ, tôi cũng quên mất Tô Vân Phi.

 

Từ đó về sau, chúng tôi tốt nghiệp và không còn liên lạc nữa.

 

Rất lâu sau này, tôi cũng nghe ai đó nói trong nhóm lớp rằng có một cậu bé gầy nhỏ ở lớp bên cạnh đã trở thành một chàng trai cực kỳ đẹp trai, còn ra nước ngoài du học.

 

Lúc đó, tôi đã hoàn toàn không nhớ nổi hình dáng của cậu ta.

 

“Xin lỗi, là tôi đã quên.” Tôi thành thật xin lỗi.

 

Trong ký ức, gương mặt trẻ con của cậu ta và Tô Vân Phi đẹp trai trước mắt chồng chéo lên nhau, tôi bỗng nhận ra thực ra anh ấy không có gì thay đổi.

 

Tô Vân Châu bỗng cười, như thể đang an ủi tôi cũng như đang từ biệt với chính mình lúc còn nhỏ: “Chúng ta đều là những đứa trẻ ngây thơ, có gì phải xin lỗi chứ.”

 

[Edit by Tê Tê Team. Follow để đọc thêm truyện nha các mỹ nữ ♥]

Chúng tôi đến nhà Tô Vân Châu, vẫn là phong cách cực kỳ tối giản, nhưng trong phòng khách có thêm vài giá để mèo dễ thương, hoàn toàn không hợp với phong cách trang trí xám trắng.

 

Tô Vân Phi gọi “Bạch Nguyệt Quang”, nhưng ánh mắt lại dừng lại trên khuôn mặt tôi.

 

Tôi bỗng cảm thấy choáng váng trong giây lát, tim đập lỡ một nhịp.

 

Không phải anh ấy đang ám chỉ tôi đấy chứ?

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/duoc-nhu-uoc-nguyen/chuong-9-end.html.]

Tô Vân Châu giống như trước, xoa đầu Bạch Nguyệt Quang rồi đứng bên cạnh, ra hiệu cho tôi thay thuốc cho mèo, và lại đưa cho tôi một chai nước.

 

Tôi nhìn chân mèo, khó hiểu nhìn anh ấy, nói: “Chân của nó đã hồi phục rồi mà.”

 

Tô Vân Châu nhìn sâu vào mắt tôi, nghiêm túc nói: “Tái hiện cảnh tượng kinh điển, tôi chờ em.”

 

Nói xong, anh ấy bước thẳng về phòng.

 

Tôi vẫn tức giận nhìn theo bóng lưng Tô Vân Châu, rồi quay lại ngồi xuống nhìn Bạch Nguyệt Quang.

 

Lúc này, tôi vẫn chưa uống nước đã cảm thấy có hai luồng sáng xanh biếc. Cả người như bị hút vào, đầu óc ngày càng nặng trĩu.

 

Mà lúc này đây, Tô Vân Châu lại đi từ trong phòng ra, ôm thẳng tôi vào lòng.

 

Tôi nhìn thấy nụ cười trên mặt anh ấy ngày càng sâu.

 

Tôi đột nhiên có một cảm giác bốc đồng, muốn cho Tô Vân Châu một cú đá sấm sét, sau đó đạp anh ấy xuống đất.

 

Tô Vân Châu không quan tâm đến sự vùng vẫy của tôi, ôm tôi vào phòng của mình, mở máy tính trên bàn làm việc trong phòng ngủ.

 

Rồi đôi mắt tròn xoe của tôi ngây ra trước hình ảnh trên màn hình, hóa ra phòng khách và phòng ngủ của Tô Vân Châu đều có camera giám sát.

 

Tôi meo meo mắng vài câu biến thái, anh ấy lại như hiểu ra, giải thích với tôi: "Bởi vì gần đây nhà tôi bị kẻ gian đột nhập."

 

Rồi Tô Vân Châu cũng cùng tôi xem lại video, chỉ thấy tôi đã khôi phục hình dạng người, đang nằm trong lòng anh ấy ngủ ngon lành.

 

Thỉnh thoảng còn cọ cọ vào cổ Tô Vân Châu, thậm chí còn vô tình hôn vào cổ anh ấy.

 

Tôi đang nghĩ nếu mèo có thể đổi màu, chắc chắn bây giờ tôi đã biến thành một con mèo đỏ.

 

Xem đến đây, Tô Vân Châu đột nhiên nâng tôi lên, khóe miệng nở một nụ cười đầy ẩn ý.

 

Tôi vùng vẫy muốn chạy trốn, nhưng anh ấy đột nhiên hôn lên cổ tôi.

 

Giọng nói trầm ấm và dễ nghe của Tô Vân Châu vang lên bên tai tôi, anh ấy nói: "Có qua có lại."

 

Tôi cảm thấy toàn thân nổi da gà, tiếng kêu meo meo không ngừng vang lên.

 

Anh dám chiếm tiện nghi của tôi, xem tôi có cào c.h.ế.t mày không.

 

Khi Tô Vân Châu 10 tuổi đã có một giấc mơ. Trong giấc mơ, có một ông lão hiền từ, ông lão nói mình chính là Phật Tổ, có thể ban một điều ước.

 

Tô Vân Châu nói: "Con muốn giáo viên chủ nhiệm của mình không bắt con viết kiểm điểm nữa."

 

Ông lão lắc đầu, nói: "Ta không thể thay đổi tính cách của con người."

 

Tô Vân Châu nói vậy thì ngài đi đi.

 

Tô Vân Châu 24 tuổi lại có một giấc mơ, trong giấc mơ vẫn là ông lão đó và một con mèo trắng.

 

Ông lão nói: "Lại gặp nhau rồi, con nhanh chóng ước đi."

 

Tô Vân Châu nói: "Xin hãy để Trương Tử Mạch không thể rời xa con."

 

Ông lão nói: "Ta không thể kiểm soát tình cảm của con người."

 

Tô Vân Châu nhìn con mèo trắng, nói: "Vậy thì tạm thời để cô ấy trở thành mèo của con đi."

 

Đột nhiên, trên bầu trời vang lên hai giọng nói: "Meo, như con mong muốn.”

 

(Hết)

Loading...