Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Dụ Thê - Chương 11

Cập nhật lúc: 2024-07-06 14:48:17
Lượt xem: 5,617

Thôi Hạo còn tưởng hắn đã hiểu ra, Tạ Thì Ảnh lại nói:

 

Đại ca phải thành thân trước, ta mới có thể cưới nàng ấy làm vợ.

 

Nếu như sau này cưới Tê Nguyệt làm vợ, hắn không thể giống như trước kia nữa, suốt ngày rong chơi, giao du với đám người kia được.

 

Đại ca kế thừa tước vị, lập được chiến công hiển hách, vậy hắn phải thi đậu công danh, tạo dựng sự nghiệp trên triều đường.

Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD

 

Nghĩ đến đây, giấy vẽ trước mặt đã được trải ra.

 

Căn phòng ngập tràn ánh đèn, sáng như ban ngày.

 

Ánh nến từng khiến hắn an lòng, giờ phút này lại khiến hắn bối rối.

 

Trong lòng Tạ Thì Ảnh vừa có sự giãy giụa đau khổ, vừa có tình cảm vấn vương, khiến hắn không nhịn được muốn nghĩ đến Giang Tê Nguyệt.

 

Hắn từ nhỏ đã tâm ý tương thông với huynh trưởng, huynh trưởng bị thương hắn sẽ cảm thấy đau, hắn nóng ruột thì huynh trưởng cũng sẽ lo lắng.

 

Vậy thì cảm xúc này là của hắn, hay là của huynh trưởng?

 

Huynh trưởng đang làm gì? Đêm nay bị công chúa triệu kiến, e là không bao lâu nữa sẽ thành thân với nàng ta.

 

Vậy thì đêm nay huynh trưởng động tình, là vì công chúa sao?

 

Tạ Thì Ảnh không biết, hắn chỉ biết giờ phút này mình muốn gặp Tê Nguyệt.

 

Hắn muốn nói với nàng rất nhiều chuyện, ví dụ như người đẹp là nàng chứ không phải y phục hắn chọn, ví dụ như ngày hôm đó bôi thuốc cho nàng hắn cũng không phải quang minh chính đại như vậy, hắn có chút tâm tư xấu xa không thể để người khác biết được.

 

Ví dụ như tối nay không có buổi thơ hội nào cả, chỉ là tìm đại một cái cớ muốn dẫn nàng đi ăn chút đồ ngon, sau đó nhân lúc trời chập choạng tối dẫn nàng đi thuyền ra giữa hồ, nhân lúc hoa sen còn chưa tàn.

 

Còn phải xin lỗi nàng nữa, vì đã làm ra vẻ ta đây, kỳ thực chỉ là sợ nàng không thích hắn - chuyện ấu trĩ biết bao.

 

Tạ Thì Ảnh xách đèn lồng, bước chân vội vã.

 

Thì ra khi đã có người muốn gặp, màn đêm cũng không đáng sợ như vậy.

 

Nhưng trong phòng Tê Nguyệt tối om, nàng không có ở đây.

 

Vô tình, hắn lại ngửi thấy mùi hương cỏ Ngải trên người Tê Nguyệt.

 

Hắn như bị ma xui quỷ khiến đi vào sân của huynh trưởng.

 

Tạ Thức Lễ hẳn là cũng không có ở đây.

 

Tạ Thì Ảnh bỗng nhiên nhớ tới trong thư phòng có một bức bình phong rất lớn, là hắn vẽ cả hồ hoa sen cho huynh trưởng.

 

Hắn bỗng nhiên muốn đi ngắm hoa.

 

Tạ Thì Ảnh đẩy cửa thư phòng ra, vừa ngẩng đầu lên, chỉ cảm thấy toàn thân m.á.u huyết đều đông cứng lại.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/du-the/chuong-11.html.]

Hắn thấy tiên nữ sa xuống trần gian.

 

Không, là bị huynh trưởng mà hắn kính trọng kéo xuống trần gian, tham lam giam cầm trong lòng.

 

Mà bức bình phong to lớn do chính tay hắn vẽ, những đóa hoa sen dày đặc lại nở rộ diễm lệ, giống như lần đầu tiên gặp gỡ động lòng năm đó, hồ nước xanh biếc vô tận.

 

Thân ảnh ngày đêm mong nhớ giờ phút này gần trong gang tấc, nàng quay lưng về phía hắn, giống như lần gặp gỡ định mệnh nhiều năm trước.

 

Tóc dài không vấn, xõa xuống như thác nước.

 

Ngồi trên ghế cao, như ngồi trên đài sen.

 

Gương mặt kiều diễm và vẻ lười biếng trên bức tranh dần dần chồng lên nhau, khiến hắn hoa mắt.

 

Cây trâm cài mà buổi chiều hắn còn tỉ mỉ chọn lựa cho nàng, cắm bên mái tóc, giờ phút này bị vứt trên góc bàn, giống như hắn vậy, bị nàng vứt bỏ một cách tùy ý.

 

Hắn ngây ngốc đứng im tại chỗ.

 

Không ai phát hiện ra hắn, nhưng hắn lại giống như một tên trộm hèn hạ, thèm muốn bảo vật không thuộc về mình.

 

Tại sao?

 

Không phải nói làm thê tử cho hắn sao?

 

Buổi tối hôm đó ở giữa hồ chẳng lẽ không phải thổ lộ sao?

 

Không phải là thích vinh hoa phú quý sao?

 

Những gì huynh trưởng hắn có thể cho, chẳng lẽ hắn không thể cho sao?

 

Đèn lồng và quần áo đều rơi vỡ, Tạ Thì Ảnh thậm chí còn không biết mình đã trở về bằng cách nào.

 

Hắn ngồi bên cửa sổ, ngây người rất lâu, dưới ngòi bút vẫn là dung mạo của nàng, ngay cả màu vẽ cũng chưa khô.

 

Nàng trên bức tranh vẫn cười rạng rỡ, đôi mắt ngập tràn hình bóng của hắn.

 

Giả tạo.

 

Tất cả đều là giả tạo!

 

Tiên nữ Dao Trì gì chứ! Người tốt chuộc thân gì chứ!

 

Nàng nhìn thấy hắn bị lừa gạt như vậy mà vẫn tình thâm như thế, e là chỉ cảm thấy cực kỳ buồn cười thôi đúng không?

 

Chẳng trách lần đầu tiên gặp mặt nàng không để ý đến lời chế giễu của hắn, chẳng trách ngày hôm đó nàng cầm quạt không dám nhìn hắn.

 

Hắn sớm nên biết tất cả đều là giả!

 

Nàng đang đùa giỡn hắn.

 

Loading...