Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

DÙ CÓ NGÀN NĂM, DÙ CÓ MUÔN PHƯƠNG - Chương 04

Cập nhật lúc: 2024-09-06 18:37:23
Lượt xem: 532

Ta vô thức quay đầu đi, thấp giọng nói: "Đừng chạm vào ta."

 

Hoắc Hoài Xuyên lập tức đỏ mắt, hắn ta cúi người nhìn ta, có lẽ sợ làm ta khó chịu, hắn ta chỉ đưa vươn ngón tay ra nhẹ nhàng nắm lấy tay áo của ta.

 

"A Ngưng, ta không nhớ những chuyện sau này nữa, ta có làm sai điều gì không?"

 

"Nàng nói cho ta nghe, có phải ta lại không nghe lời nàng đi đánh nhau với người khác, hay là lại lén lút uống rượu vào ban đêm không?"

 

"Ta sẽ sửa, nàng nói gì ta cũng nghe, nàng đừng không để ý đến ta."

 

Trộm uống rượu, đi đánh nhau bên ngoài... Đó là những điều tồi tệ nhất mà thiếu niên Hoắc Hoài Xuyên có thể nghĩ ra để khiến ta tức giận.

 

Đột nhiên ta rất muốn hỏi Hoắc Hoài Xuyên trước mặt, ngày đó hắn ta vui mừng khôn xiết, dùng mọi cách để lấy được người mình yêu.

 

Hắn ta có bao giờ nghĩ rằng, một ngày nào đó, hắn ta sẽ vì một nữ nhân khác, biến những lời cay nghiệt thành lưỡi dao, đ.â.m ta đầy mình là m.á.u hay không?

 

Nói thêm cũng vô ích, tình yêu trước đây là thật, mà nỗi hận bây giờ cũng không phải là giả.

 

Ta rút ra tờ đơn hòa ly đã được gấp gọn gàng ra, từ từ trải ra trước mặt hắn ta, nhẹ nhàng nói: " Hoắc Hoài Xuyên, chúng ta hòa ly đi."

 

4

Hắn ta vốn dĩ đang nhìn ta không chớp mắt, như thể muốn dùng ánh nhìn níu giữ một báu vật vô giá của cuộc đời này.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/du-co-ngan-nam-du-co-muon-phuong/chuong-04.html.]

Cho đến khi nghe câu nói đó, hắn ta chợt sững sờ, bối rối, cả người như bị đánh một đòn mạnh, cứng đờ, đôi môi run rẩy.

 

Mặt hắn ta tái nhợt, cố gắng nở một nụ cười: "A Ngưng, ta không cố ý, nàng có phải đang trách ta đã quên những chuyện trước kia không? Ta, ta sẽ cố gắng nhớ lại. Nếu nàng muốn phạt ta, có thể chọn cách khác, hòa ly ầm ĩ như vậy, nàng không sợ hù c.h.ế.t ta sao?"

 

"Không phải vì chuyện đó." Ta ngắt lời hắn ta: "Có lẽ ngươi đã quên, trước khi mất trí nhớ, chính miệng ngươi đã hứa sẽ hòa ly với ta."

 

Hoắc Hoài Xuyên lắc đầu không chút do dự: "Không thể nào, cho dù ta mất trí nhớ, nhưng ta hiểu rõ bản thân mình. A Ngưng, trừ phi ta chết, nếu không ta không thể nào đồng ý hòa ly."

 

Câu nói này, Hoắc Hoài Xuyên lúc trưởng thành cũng từng nói, chỉ có điều lúc đó giọng điệu của hắn ta vô cùng tức giận và không cam lòng.

Chưa kịp để ta lên tiếng, ánh mắt hắn ta đột nhiên sắc bén, như nghĩ ra điều gì đó, hoảng hốt hỏi: "Hứa Lâm An trở về rồi sao? Hắn ta trở về rồi... Vì vậy nàng hối hận khi lấy ta, trong lòng nàng vẫn luôn có hắn ta? A Ngưng, nàng chưa bao giờ quên hắn ta đúng không?"

 

Hoắc Hoài Xuyên nắm chặt cổ tay ta, sức mạnh lớn đến mức muốn nghiền nát ta.

 

Nếu theo trí nhớ hiện tại của hắn ta, thì lúc này là thời điểm ta và Hứa Lâm An hủy hôn chưa đầy một năm.

Những năm đó, ở kinh thành, ai ai cũng biết ta Trang Ngưng vì một tờ hôn ước, đã khổ sở chờ đợi Hứa Lâm An mười mấy năm, chưa từng lơ đãng nhìn bất kỳ thiếu niên nào khác.

 

Cho đến khi Hứa Lâm An phụng chỉ đi tra án ngoài tỉnh, hắn ta từ đồng hương mang về một ngư dân, Lý Thanh Thanh, là ân nhân cứu mạng của hắn ta.

 

Sau đó, Hứa Lâm An để thú nàng ta, mà quỳ trước từ đường Hứa gia ba ngày ba đêm, chỉ để hủy hôn với ta.

 

Gia pháp của Hứa gia một roi lại một roi đánh vào người hắn ta, hắn ta vẫn luôn thẳng lưng, từng chữ từng chữ nói: "Ta và Thanh Thanh là lưỡng tình tương duyệt, gặp được nàng, ta mới biết thế nào là tình yêu trần thế. Hôn ước các người gán ghép cho ta, chưa bao giờ hỏi qua ý kiến của ta, bây giờ ta nói, ta không muốn, c.h.ế.t cũng không muốn!"

 

Nghe tin này, ta ngồi trong phòng từ sáng đến tối, đến ngày hôm sau mới đứng dậy đến Hứa gia, đưa hôn ước, đồng ý hủy bỏ hôn sự này.

 

Loading...