Dòng Nước Chảy - Chương 6
Cập nhật lúc: 2024-10-06 19:04:39
Lượt xem: 2,925
Hoắc Dữ Thời không muốn ra ngoài.
Nó cứng đờ đứng ở cửa nhà tôi nhìn tôi, há miệng ra, dường như muốn nói gì đó.
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
Tôi ôm An An, không nhìn nó lấy một cái, cứng rắn đóng cửa lại.
Tôi sợ mình nhìn thêm một cái nữa thì sẽ mềm lòng.
Nó là m.á.u mủ của tôi, là đứa trẻ tôi đã đau đớn đến xé lòng xé ruột sinh ra trong phòng phẫu thuật.
Tôi đã ôm nó, hôn nó, dỗ dành nó, yêu thương nó.
Từ đầu tiên nó nói ra chính là "mẹ".
Lúc nhỏ Hoắc Dữ Thời gặp ai cũng khóc, chỉ khi ở trong vòng tay tôi, nó mới ngoan ngoãn đáng yêu.
Nhưng sau đó, mẹ Hoắc Khuynh nói tôi dạy con không tốt, dùng cái gọi là giáo dục tinh hoa để nuôi dạy thằng bé.
Sự trưởng thành của đứa trẻ, luôn là sự truyền thụ và thể hiện của gia giáo.
Ai nói gì với nó, nó sẽ nhớ kỹ điều đó, và làm theo điều đó.
Con tôi dần dần lớn lên, cũng không muốn thân thiết với tôi nữa.
Nó bắt đầu xa cách tôi, giống như Hoắc Khuynh, đối xử với tôi theo phép tắc.
Con tôi sẽ gọi tôi là "mẹ", nói chuyện dùng kính ngữ "ngài".
"Mẹ, mẹ có thể để cha dạy con được không? Bà nội nói học vấn của mẹ không cao bằng cha, không dạy được con."
"Mẹ, sao mẹ cứ ở nhà mãi vậy, mẹ không có sở thích gì sao? Mẹ của các bạn con đều có."
"Mẹ, mẹ nghiêm khắc quá, không giống dì Vi Vi, lúc nào cũng có nhiều ý tưởng mới lạ và thú vị."
...
Sau khi tôi dặn bảo vệ không được tùy tiện cho người lạ vào, Hoắc Khuynh thay đổi chiến lược.
Thỉnh thoảng, anh ta lại một mình đợi tôi ở cổng chung cư vào buổi sáng.
Anh ta ngồi ở ghế sau xe Maybach, giống như cả đêm không ngủ.
Thấy tôi đi ra, anh ta vội vàng đưa cho tôi một phần bữa sáng nóng hổi.
"Em không thích ăn sáng, không tốt cho dạ dày, ăn một chút đi."
Thỉnh thoảng anh ta cũng dẫn Hoắc Dữ Thời đi theo sau tôi, đợi tôi dắt chó đi dạo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/dong-nuoc-chay/chuong-6.html.]
Tôi đi lướt qua, chưa từng liếc nhìn họ một cái.
Những người hàng xóm quen biết khi dắt chó đi dạo đôi khi cũng tò mò hỏi tôi, mối quan hệ giữa tôi và hai cha con nổi bật này là gì.
Tôi thành thật nói với họ: "Người chồng cũ trong lòng có người khác và đứa con trai thích người phụ nữ đó hơn."
Họ lập tức lúng túng, sau đó lập tức đồng lòng căm phẫn.
Mỗi khi nhìn thấy hai cha con họ, họ đều sẽ báo trước cho tôi, bảo tôi đừng ra ngoài, mắt không thấy tâm không phiền.
Tôi mỉm cười, nói với họ không sao, tôi đã sớm không để tâm đến chuyện này nữa rồi.
Hoắc Khuynh luôn bận rộn, công ty có rất nhiều việc đang chờ anh ta, anh ta không thể cứ ở đây dây dưa với tôi mãi.
Rất nhiều lần, tôi đều thấy anh ta mệt mỏi ngồi trong xe, nhận hết cuộc điện thoại này đến cuộc điện thoại khác.
Có lẽ là công ty, có lẽ là nhà họ Hoắc.
Dù sao thì anh ta cũng đã đưa Hoắc Dữ Thời ra ngoài quá lâu rồi.
Đôi khi Hoắc Dữ Thời cũng sẽ lén Hoắc Khuynh, bảo tài xế đưa mình đến tìm tôi.
Sau đó không nói một lời, bước những bước nhỏ lẽo đẽo theo sau tôi.
Tôi tập trung dắt An An đi dạo, cho nó uống nước, dỗ dành nó ăn đồ ăn vặt.
An An sẽ vui vẻ vẫy đuôi nhỏ, "gâu gâu" với tôi.
Hoắc Dữ Thời đứng bên cạnh nhìn, cũng không nói gì, đôi mắt đầy vẻ tức giận.
Trẻ con không biết che giấu cảm xúc của mình giống người lớn.
Có lần An An chạy nhanh quá, Hoắc Dữ Thời không theo kịp, thằng bé vội vàng nên ngã xuống đường đá phiến.
Cuối cùng không nhịn được nữa mà khóc thành tiếng, mắt đỏ hoe nhìn tôi tủi thân nói: "Mẹ, con đau."
Sau khi hiểu chuyện thì Hoắc Dữ Thời rất ít khóc.
Có lẽ là trong lòng bất mãn khó chịu, tủi thân vô cùng, nó nằm sấp trên mặt đất nhìn tôi khóc đến suy sụp.
Tôi lặng lẽ nhìn nó, không có bất kỳ hành động nào.
Cho đến khi những vệ sĩ đi theo sau nó chạy tới, bế nó lên khỏi mặt đất.
Trước đây, Hoắc Dữ Thời thường xuyên bị ốm, mỗi lần nó ốm yếu, tôi đều cảm thấy khó chịu và đau lòng.
Nhưng bây giờ, lòng tôi bình lặng như nước, không còn chút gợn sóng nào nữa.