Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

ĐỒNG NHI - Chương 2

Cập nhật lúc: 2024-09-06 15:03:32
Lượt xem: 1,181

4. Những ngày tháng bồi phụng bên người tiểu thư nói cười sảng khoái chầm chậm trôi qua, ta đã an an ổn ổn ở Trần phủ được 3 tháng rồi.

Trong phủ quả nhiên nhân hậu độ lượng, từ tháng thứ 2 trở đi, mỗi tháng ta được phát 10 lượng bạc, tuy rằng ít hơn 20 lượng mà Thái Âm nói lúc trước, nhưng ta vẫn rất vui. Cha ta đi làm công việc khuân vác ở bến tàu, có lúc cả ngày cũng không kiếm nổi đồng nào.

Trương ma ma còn nói, đợi đến khi ta làm ở phủ được nửa năm, có thể giống như Thái Âm 1 tháng lĩnh 20 lượng bạc. A di đà phật, lão nhân gia thật là tốt quá đi.

Vì phu nhân là con nhà võ tướng, tiểu thư cũng lây mấy phần khí phách hào sảng, nàng cùng ăn cùng ở với ta, chưa từng xem ta là người ngoài.

Nàng dạy ta đọc sách biết chữ, ta kể nàng nghe chuyện cày ruộng trồng cây. Hai cái đầu nhỏ suốt ngày túm tụm với nhau, đi đâu cũng như hình với bóng.

🥰Chỉ thích đi chơi - Gặp bạn khắp nơi
🥰 Truyện được đăng tải FULL ONLY trên page MonkeyD và FB PAGE: Chỉ thích đi chơi - 只能去玩. Các page đăng truyện khác đều chưa được sự cho phép của nhà mình.

Ta biết tiểu thư ghét nhất thêu thùa khâu vá, mỗi khi nhắc đến nàng luôn cau mày dậm chân nói: "Sau này lớn ta làm nữ tướng quân, có học những thứ như này cũng không có tác dụng".

Phu nhân bị tiểu thư làm cho tức giận gần chết, nhưng lão gia lại cười ha ha nói : "Con bé này giống hệt ta hồi trẻ!"

Lão gia và phu nhân là cặp đôi phu thê cực kỳ ân ái! 

Nghe nói, lão tướng gia nhà phu nhân kén rể, lúc đầu không để lão gia vào mắt, lo lắng văn nhân hay bội tình bạc nghĩa, nhưng không thể không nói, lão gia ngoại hình thật đẹp, môi đỏ răng trắng, mặt mũi tươi sáng như hoa đào, dáng vóc ngọc thụ lâm phong, làm cho phu nhân lúc đó đang trốn sau rèm xem trộm bị mê hoặc, kiên quyết không phải lão gia thì không gả, làm lão tướng gia tức đến trợn mắt vểnh râu, miễn cưỡng đồng ý mối hôn sự này. 

Lão gia cũng không phụ lòng phu nhân, thành thân hơn chục năm, trong phủ cũng không có di nương nào khác, quyết tuyệt làm 1 đời 1 kiếp 1 đôi người. 

Thế nên trong phủ cũng đơn giản chỉ có 4 vị chủ tử: lão gia, phu nhân, thiếu gia, tiểu thư.

Ý của lão gia là con trai với con gái đều như nhau, đều là con cái trong nhà, được đối xử bình đẳng, thêm vào đó, lại mời về 1 lão phu tử dạy cho huynh muội bọn họ chữ nghĩa lễ nghi.

Tan học xong, thiếu gia còn phải học thêm võ nghệ, cưỡi ngựa, b.ắ.n cung, còn tiểu thư phải quay về phủ học cầm kỳ may vá.

Phòng tiểu thư có 2 vị ma ma, 1 vị là nhũ mẫu Trương ma ma, quản lý việc trong phòng của tiểu thư, 1 vị là Lý ma ma, quản lý việc bên ngoài của tiểu thư.

Ngoài ra có 4 nha đầu, phụ trách ăn ngủ mặc ở của tiểu thư.

Ta vì cùng tuổi với tiểu thư nên được giao cho chuyên hầu hạ bên cạnh nàng. Chúng ta mỗi người 1 việc, ngày tháng trôi qua rất sinh động náo nhiệt. 

Trước đây khi còn ở nhà, ta mỗi ngày từ sáng sớm khi trời chưa sáng đã phải thức dậy, cùng mẹ ta làm việc nhà để giúp đỡ gia đình

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/dong-nhi/chuong-2.html.]

Cho gà lợn ăn, nấu cơm giặt đồ, việc nào ta cũng làm được, nhưng cuộc sống ở nhà ta luôn rất eo hẹp, lúc nào cũng ăn không đủ no. 

Trước giờ ta chưa bao giờ dám tưởng tượng sẽ được như bây giờ, ăn no mặc ấm, lại còn có thể cùng tiểu thư học hành, đọc sách hiểu lễ nghĩa. Thế giới quanh ta trở nên đặc sắc hơn rất nhiều. 

Các ma ma trong phủ cũng cực kỳ tốt bụng. Tiền lương hàng tháng ta tiết kiệm được, đều nhờ các ma ma gửi về nhà cho cha mẹ, các ma ma đều niệm Phật, khen ta là đứa trẻ ngoan, không quên ân tình của cha mẹ. 

Phu nhân biết được ta tự nguyện bán thân cứu nhà, càng cảm thán, lại cho ta thêm 20 lượng gửi về nhà, bảo ta nhất định phải chữa khỏi bệnh cho mẹ. 

Ta ngày ngày bên cạnh tiểu thư, cũng đã học được cách làm điểm tâm ngọt ra hình ra dáng, mọi người ăn xong đều khen ngon.

Lúc học thêu thùa, ta thêu ra bức họa sinh động như thật, ngay cả phu nhân cũng khen ta khéo tay, làm cho tiểu thư mặt đầy ghen tị, nhưng đến tối, nàng lại lén lén lút lút chui vào giường của ta ngủ chung.

Lại qua năm nữa, có vài gia đinh trong nhà đi qua huyện Bình An ngoài làm việc, đi qua nhà ta, liền giúp ta hỏi tình hình trong nhà.

Trong nhà đã dần dần tốt lên rất nhiều. Mẹ ta đã có thể làm việc đồng áng, đệ đệ thì đi theo thợ mộc trong làng học nghề. 

Cha còn nhờ chuyển lời cho ta, nói rằng khi nào tích đủ tiền, sẽ đến chuộc ta, gia đình lại đoàn tụ bên nhau.

Tiểu thư nghe thấy vậy lo lắng ta quay trở về nhà, kéo ta đến trước mặt phu nhân tố khổ, nói rằng không muốn cho ta về nhà, muốn cùng ta cùng nàng sống cạnh nhau suốt đời. 

Phu nhân lại nói, tiểu thư không nỡ xa ta, là do ta đã khổ công trung thành phục vụ đối đã với nàng, cũng không có đạo lý nào đi chia cắt con cái gia đình nhà khác cả. 

Ta đỏ bừng mặt xấu hổ, vội quỳ xuống nói với phu nhân tiểu thư: "Mọi người trong phủ đều có ơn sâu với nô tỳ, chưa kể bây giờ nhà nô tỳ chưa đủ tiền chuộc thân, sau này tích góp đủ tiền rồi, nô tỳ cũng sẽ không quay về. Đồng nhi nguyện mãi mãi bồi phụng bên cạnh phu nhân tiểu thư, cả đời trung thành tận tâm, quyết không đi đâu cả".

Tiểu thư vui sướng, liền kéo ta đi chơi thả diều.

Trên đường đi gặp thiếu gia đi cưỡi ngựa b.ắ.n cung trở về.

Thiếu gia trưởng thành thật giống lão gia,  là 1 trang quân tử khiêm tốn, ôn nhuận như ngọc. 

Thiếu gia đứng bên hồ nhìn ta và tiểu thư chơi thả diều, còn giúp chúng ta lấy lại con diều bị mắc trên cây. 

Những ngày tháng tốt lành như vậy chớp mắt đã 3 năm trôi qua. Vốn ta cứ nghĩ rằng, chúng ta sẽ sống vui vẻ như vậy cả đời, nhưng tiếc là không phải chuyện gì cũng được theo ý nguyện. Biến cố đã xảy ra! 

Loading...