Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Đối thủ thích tôi à!? - Ngoại truyện 3

Cập nhật lúc: 2024-07-23 20:07:18
Lượt xem: 99

5.

Cả hai chúng tôi đã dọn đồ tới căn nhà ở vùng ngoại ô, trên đường đi còn tiện tay cứu vớt sinh mệnh bé nhỏ. Nó là một con cún màu đen và có bốn mắt, có lẽ vì thế nên nó rất thông minh lanh lợi. Chúng tôi đặt tên cho nó là Heo Đen.

Tôi quý nó lắm, mỗi khi không có gì làm lại ẵm nó lên chọc chọc chiếc bụng nhỏ, nhưng Lê Vinh lại ghen tuông vô cớ.

[Là cún mà cũng dám tranh sủng với bổn cung!? Mau biến ra!]

Khi tôi vuốt ve, hắn lại bắt đầu gào thét trong lòng.

[Mau tránh ra!! Chỗ đó phải là của bổn cung!]

Tôi bế lên cọ má của mình với nó, hắn lại càng nổi điên hơn.

[Hu hu, Dư Dư hết yêu tui rồi, bây giờ đến con cún tui cũng không bằng nữa. Chính thất cũng chỉ được ngắm nhìn em bên cún khác..]

Bây giờ não của hắn chắc cũng bổ ra hàng vạn câu chuyện chia ly đầy nước mắt rồi, yêu phải một tên ghen tuôn siêu cấp như thế này cũng mệt ghê.

Nhưng nhìn lại thì tôi mới thấy được, hai người bọn tôi cùng bé cún như một gia đình nhỏ vậy, yên bình và hạnh phúc.

Tôi phì cười, đặt Heo Đen xuống ghế rồi quay sang hôn nhẹ lên má Lê Vinh một cái, tiếng chốc vang lên như đánh phải trái tim nhỏ của hắn. Ngồi sát bên, tôi có thể nghe rõ từng tiếng đập bình bịch của mình và người bạn trai.

Nụ hôn bất chợt ấy đã đóng băng hoàn toàn hành động cùng suy nghĩ, chỉ thấy hắn trợn tròn mắt nhìn chằm chằm vào tôi và khoé miệng hơi nhếch lên.

Hắn ôm tôi vào lòng, giọng cười khúc khích vang lên bên tai, hớn hở nói: “Em là người đầu tiên và cũng là người cuối cùng anh yêu!”

Dường như tôi có thể trông thấy hắn như một chú cún to xác đang vẫy đuôi của mình, tôi vòng tay ra sau lưng ôm lại.

“Vậy chúng ta đừng xa nhau nhé.”

hongduala9

Cứ ngỡ bầu không khí sẽ đầy tình ái và lãng mạn, cho đến khi tôi nghe được tiếng lòng của Lê Vinh.

[Ha ha, tiểu tam nhà mi chỉ là tình cảm nhất thời, còn bổn cung là chính thất sẽ mãi mãi được yêu thương!]

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/doi-thu-thich-toi-a/ngoai-truyen-3.html.]

Thật cạn lời.

6.

Hiện tại, bọn tôi đang chờ kết quả thi đại học nên ngày nào cũng cùng nhau háo hức mong đợi một điểm số tốt. 

Mỗi lần thức dậy trên giường, tay tôi lại run run cầm điện thoại lên kiểm tra ngày tháng. Dù biết rằng ngày dự định chưa tới nhưng tôi vẫn luôn làm như vậy hằng ngày. 

Ba mẹ hai bên cũng lo sợ không kém gì chúng tôi, họ hôm nào cũng gọi điện hỏi một câu duy nhất: “Đã biết điểm chưa con?” Và dặn chúng tôi đừng quá lo lắng, điểm số thế nào thì hai người bọn tôi cũng đã cố gắng hết sức rồi.

Khi họ biết chúng tôi sống chung với nhau ở căn biệt thự vùng ngoại ô, họ cảm thấy rất vui bởi vì tập đoàn hai bên đã là đối tác làm ăn lâu đời. Nhưng tôi không thể tưởng tượng nổi, nếu gia đình hai bên biết chúng tôi đang yêu nhau thì như thế nào?

Chấm dứt đối tác hay tác thành cho tình yêu nhỏ đây. Thời gian sẽ trả lời cho tất cả.

Liệu “người cuối cùng anh yêu” có đúng thật hay không, thì phải chờ đợi thôi.

“Loảng xoảng.”

Một tiếng đổ vỡ đồ thủy tinh vang lên làm cắt mất mạch suy nghĩ của tôi, tôi đi theo nơi âm thanh phát ra thì nhìn thấy Lê Vinh đang đứng ngơ ngác trước đống mảnh thủy tinh.

Khuôn mặt của hắn cứng đơ như tượng, cả người hoàn toàn bất động như thể thời gian đã ngừng trôi. Tôi đi đến phía sau rồi vỗ lên vai của hắn một cái: “Anh đang làm gì vậy?”

Hắn giật thót người rồi quay người lại đối diện với ánh mắt phán xét của tôi, hắn đang sợ gì đó nên người ướt đẫm mồ hôi. Hắn loay hoay lúc lâu xong cúi người xuống, nói lớn: “Anh xin lỗi!”

Trong giọng còn mang thêm sự áy náy và tội lỗi: “Anh lỡ làm bể mất chậu hoa hồng yêu quý của em..”

Lê Vinh đứng thẳng người lên nhưng chẳng dám nhìn vào mắt tôi mà liếc đi đâu đó, tôi chỉ mỉm cười rồi nói với hắn: “Không sao, dù gì đây cũng là quà tặng của một người bạn thời thơ ấu thôi. Nhắc lại mới nhớ, em còn chẳng biết cậu ấy tên gì nữa, chỉ biết cậu ta đã tặng cho em chậu cây để cảm tạ mà thôi.”

“Bạn thời thơ ấu?” - Bỏ qua tất cả những lời nói khác, Lê Vinh lại chú trọng đến cụm từ lặng lẽ xuất hiện trong đó. Đột nhiên hắn trở nên nghiêm nghị: “Bây giờ còn chơi cùng không?”

Tôi lắc đầu: “Không, cậu ta tặng quà cho em xong thì biến mất tăm, đến cả tên em cũng không kịp hỏi, sao thế? Anh thấy giống người quen nào của anh hả?”

Hắn nhẹ nhàng ôm tôi vào lòng, khoé mắt hơi ửng đỏ, giọng nói run rẩy: “Không có gì.”

Loading...