Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

DOANH DOANH - Chương 16

Cập nhật lúc: 2024-09-14 12:19:20
Lượt xem: 3,963

Ninh Khuyết chỉ vào Nhiếp Vũ vẫn còn đang bàng hoàng, buồn bã nói: "Chẳng lẽ hắn ta toàn tâm toàn ý với nàng sao? Hắn ta không có mưu đồ riêng của mình sao? Nàng có thể chấp nhận việc hắn ta lợi dụng nàng, nhưng không thể tha thứ một lần phạm lỗi của ta sao?"

 

Ta thở dài: “Ninh Khuyết, ngày xưa ngươi hủy đi trong sạch của ta, ta cũng đã từng nghĩ đến việc tha thứ cho ngươi, cùng ngươi sống tốt, nhưng ngươi bỏ mặc để mẫu thân ngươi làm nhục ta, sau đó cướp đi Hồng Nhi, lén lút qua lại thư từ với Giản Vân."

 

"Cái ngươi gọi là hoàn toàn tỉnh ngộ, chính là mỗi ngày quấn lấy ta, tranh giành người tình với Nhiếp Vũ, nói những lời vô căn cứ để thể hiện chủ quyền của ngươi."

 

"Ninh Khuyết, từ khi nào ngươi trở nên vô dụng, muốn dùng mình làm bè, tìm cái gọi là kẻ thù tự làm mình bị thương, đến tranh thủ sự đồng cảm từ ta như thế?"

 

Ninh Khuyết gần như loạng choạng, lẩm bẩm: "Làm sao..."

 

"Ngươi muốn hỏi làm sao ta biết ư? Trong lòng ngươi khinh thường ta đến mức nào, mới nghĩ rằng sáu năm ở sơn trang Phượng Linh, ta không học được gì."

 

“Thích khách kia nghe theo mệnh lệnh của ngươi, chỉ tìm những chỗ không quan trọng để tấn công, ngay cả ngọc bài Phượng Linh bên hông cũng không thèm tháo ra.”

 

"Thừa nhận đi, Ninh Khuyết, ánh mắt ngươi chưa bao giờ nhìn ta bình đẳng, ngươi còn muốn ta yêu ngươi, yêu cái gì chứ?"

 

Ninh Khuyết phun ra một ngụm m.á.u tươi, hết đợt này đến đợt khác.

 

Ta không động đậy.

 

Sai chính là sai, bỏ lỡ chính là bỏ lỡ.

 

Đời này, Kiều Doanh ta sẽ không bao giờ hối hận kể từ khoảnh khắc rời khỏi nhà.

 

15.

Ninh Khuyết dẫn theo Hồng Nhi rời đi.

 

Trước khi đi, hắn ta đến chào tạm biệt ta, nói rằng hắn ta sai vô cùng và không ép buộc ta nữa.

 

Chỉ mong khi Hồng Nhi nhớ mẫu thân, còn có thể gặp lại ta.

 

Ta nói: “Không cần đâu, tình cảm mẹ con giữa ta với nó nông cạn. Từ giờ trở đi tất cả chúng ta đều sống tốt phần mình là được.”

 

Hồng Nhi rụt rè đứng sang một bên, hạ chiếc cằm thường hếch lên, chân thành nói: "Mẫu thân, thực sự xin lỗi."

 

Ta không đáp, chỉ chúc một câu thuận buồm xuôi gió.

 

Quay người, Nhiếp Vũ đang ôm Linh Nhi trong tay đợi ta cách đó không xa.

 

“Ta đã nấu món cá chua ngọt ngươi thích ở nhà rồi, về nhà thôi.”

 

Linh Nhi đưa tay ra muốn ôm ta.

 

Lần này, ta không đón lấy Linh Nhi.

 

"Cảm ơn ba năm qua ngươi đã chăm sóc ta, ta đã bàn giao xong mọi việc ở tú phòng, hoa văn tháng này cũng đã thêu xong, đợi lát nữa sẽ lên đường đến nơi khác."

 

“Đến nơi khác?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/doanh-doanh/chuong-16.html.]

 

"Đúng vậy."

 

Nhiếp Vũ hoảng hốt, vội vàng nói: "Doanh nhi, tấm lòng của ta đối với ngươi rất rõ ràng, nếu như ngươi bằng lòng, ngày mai ta lập tức cưới ngươi làm chính thê. Mãi đến khi gặp được ngươi, ta mới biết thế gian này còn có một cô nương kiên cường và thông minh như vậy."

 

"Kiều Doanh, ta và Ninh Khuyết khác nhau, có thể cho ta một cơ hội được không?"

 

Linh Nhi cũng gạt nước mắt: "Dì Kiều, xin hãy làm mẫu thân của ta, Linh Nhi không thể sống thiếu ngươi."

 

Ta lắc đầu, cười nói: “Nhiếp gia có sản nghiệp to lớn, nghe nói phụ mẫu ngươi còn làm quan ở kinh thành, chắc hẳn sẽ không chấp nhận một nữ tử như ta đâu.”

 

"Có lẽ, người như ta có gió trong máu, đời này đã định phải phiêu bạt."

 

Ta ăn bữa cơm cuối cùng với Nhiếp Vũ và Linh Nhi.

 

Nhiếp Vũ hỏi ta muốn đi đâu.

 

“Không biết, thuyền đưa đến đâu thì đến đó.”

 

Nhiếp Vũ đưa cho ta năm ngàn lượng ngân phiếu, để ta mang theo phòng thân.

 

Còn hỏi có cần hắn đưa một đoạn hay không.

 

Một lúc trước khi lên thuyền, đôi mắt hắn đẫm lệ, dường như vô cùng không nỡ.

 

Ta lại nói: “Khi trời quang đãng, hãy mang những bức thư pháp và tranh vẽ trong thư phòng của ngươi ra phơi nắng đi, để tránh bị mốc.”

 

Nhiếp Vũ vẫn ở nguyên chỗ cũ.

 

Hắn tưởng ta không biết.

 

Nữ tử trong tranh giống ta đến sáu phần.

 

Tình cảm sâu sắc của hắn dành cho ta dường như không hề giả tạo.

 

Bởi vì từ đầu đến cuối, hắn đều coi ta thành người trong tranh.

 

Có điều về sau, chẳng phải ta cũng dùng hắn làm bia đỡ đạn để báo thù Ninh Khuyết sao?

 

Vậy nên chúng ta hòa nhau.

 

Ta lên một chiếc thuyền ngẫu nhiên.

 

Người lái đò chèo vòng qua đám lau sậy, mỉm cười nói: “Cô nương nói đi là đi, cũng không hỏi xem thuyền này đi về đâu.”

 

Ta cất cao giọng: “Đi đâu thì đi, trời đất rộng lớn, ta ắt sẽ tìm được đích đến cho riêng mình.”

 

Hết.

Loading...