Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Doanh Doanh Nhất Thủy Gian - Chương 6

Cập nhật lúc: 2024-11-15 11:38:36
Lượt xem: 3,811

Chữ của Cố Hành Uyên thật đẹp, mạnh mẽ, mà không kém phần tinh tế, quả không hổ danh là Thám hoa lang, chữ cũng đẹp như người vậy.

Chỉ là bàn tay đó, lại bị nứt nẻ nhiều chỗ, nhìn mà xót xa.

Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD

Mắt ta đỏ hoe, nhịn không được hỏi chàng: "Cố Hành Uyên, tay chàng có đau không?"

Chàng dừng một chút, vừa viết vừa nói: "Không đau, Yên Môn lạnh lẽo, bị đóng băng là chuyện thường, vết thương nhỏ này của ta, so với những người dân Yên Môn bị c.h.ế.t cóng, không đáng nhắc tới. Nhưng mà, giờ giặc loạn đã bị trừ khử, cuộc sống người dân đã ổn định, sẽ không còn ai bị c.h.ế.t cóng nữa."

Tim ta thắt lại.

Trước kia vẫn thường nghe người ta nói, Cố Hành ở Yên Môn rất có uy tín, một người luôn đặt dân chúng trong tim như chàng, thảo nào người dân lại kính trọng chàng đến vậy.

Ta gục xuống bàn, càng nhìn chàng càng thấy yêu thích.

Một người như vậy, không nên mãi mãi ở dưới người khác, một lòng hoài bão không được thi triển.

Ta đã được sống lại một lần, nhất định phải sống thật tốt, vừa phải cứu cha mẹ, vừa phải cứu vãn con đường làm quan của Cố Hành Uyên.

Một lúc lâu sau, chàng phát hiện ra ánh mắt của ta, quay đầu nhìn ta: "Nàng cười gì vậy?"

Ta chớp chớp mắt: "Ta vui mà, sao ta lại nhặt được một phu quân tốt như vậy, vừa đẹp, lại có phẩm chất cao quý."

Tai chàng bỗng đỏ ửng, có chút luống cuống quay đi: "Nói gì vậy."

Chàng viết vài chữ, lại đặt bút xuống: "Muộn quá rồi, nàng mau về ngủ đi."

"Ta không đi, ta đợi chàng."

Ta xích lại gần chàng, người chàng khẽ run lên, cố gắng kiềm chế, thản nhiên nói: "Không cần đợi ta, ta mệt rồi, sẽ nghỉ ngơi ở thư phòng."

"Ta muốn ngủ cùng chàng, phu quân, chúng ta đến phòng ngủ được không? Chúng ta vốn là phu thê mà."

Hơi thở chàng như ngưng trệ, dường như đang cố gắng nhẫn nhịn: "Từ Doanh, nghe lời ta, ta không muốn nàng sau này..."

Không đợi chàng nói hết câu, ta đứng dậy vòng tay qua cổ chàng, hôn lên môi chàng.

Cố Hành Uyên chấn động, tim đập rất nhanh, đôi mắt đen láy dừng trên môi ta, lưu luyến một lát rồi như bị mê hoặc, siết chặt eo ta, cuồng nhiệt hôn lên.

 

Toàn thân ta tê dại, ta có cảm giác như sắp bị chàng xâm chiếm vào cơ thể mình. 

 

Ta chưa bao giờ nghĩ rằng một vị quan  như chàng lại có thể mạnh mẽ đến vậy.

 

Vào giây phút cuối cùng khi lý trí của chàng biến mất, chàng hỏi ta bằng giọng khàn khàn: "Nàng đã nghĩ đến chuyện đó chưa?"

Sáng sớm hôm sau, Cố Hành Xuyên dùng chăn cuốn ta lại, bế về phòng ngủ. 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/doanh-doanh-nhat-thuy-gian/chuong-6.html.]

Vừa mở cửa, đúng lúc gặp Xuân Hỉ và Bình An thức dậy quét dọn sân vườn.

Hai người bọn họ tuổi còn trẻ, ngẩn người ra một lúc lâu mới hiểu chuyện gì đang xảy ra, sau đó đều xấu hổ cúi đầu, đỏ mặt chạy đi mất.

Cố Hành Xuyên  nhẹ nhàng đặt ta lên giường, trong mắt mang theo ý cười nhàn nhạt: "Nàng ngủ thêm một lát nữa đi, ta lên triều đây."

Ta ngoan ngoãn gật đầu: "Ừm."

Chàng hôn lên trán ta, đang định đi, lại đột nhiên quay đầu lại hỏi: "Nàng có muốn gì không, khi về ta sẽ mua cho nàng."

"Ta muốn bánh lê."

"Được."

Chàng mỉm cười dịu dàng, rồi mới rời đi.

Ta ngủ đến tận trưa mới dậy, ăn cơm xong, liền dẫn Xuân Hỉ ra ngoài mua sắm Tết.

Buổi chiều, ta lại đến trạm gửi thư, nghĩ cách gửi cho cha mẹ một ít quần áo và thuốc trị cảm lạnh.

Họ bị đày đến Ninh Cổ Tháp, quanh năm có người canh giữ, ngày thường, thư từ và đồ dùng đều không đến được tay họ, chỉ có dịp Tết, người canh giữ mới nới lỏng quy định một chút.

Ta kẹp một bức thư vào trong gói hàng, chỉ nói tình hình gần đây của mình rất tốt, dặn dò cha mẹ giữ gìn sức khỏe, những chuyện khác, không thể viết thêm. 

Bức thư này từ lúc gửi đi đến khi đến được Ninh Cổ Tháp, sẽ bị kiểm tra rất nhiều lần.

Trên đường trở về, ta tình cờ gặp Cố Hành Xuyên tan triều.

Chàng không thấy ta, đang đứng trước một tiệm trang sức lựa chọn. 

Ta giữ chặt Xuân Hỉ, ra hiệu cho nàng ấy im lặng, hai người cùng nhau trốn bên cạnh nhìn trộm chàng.

Chủ tiệm trang sức nhận ra Cố Hành Xuyên , cười hỏi chàng: "Cố đại nhân, chọn trang sức cho phu nhân sao?"

Cố Hành Xuyên mỉm cười gật đầu, cầm lấy hai chiếc trâm cài, ánh mắt dịu dàng như muốn tan ra thành nước.

"Chọn xong chưa ạ? Đại nhân?"

"Ta cứ cảm thấy, nàng ấy đeo cái nào cũng đẹp."

"Vậy thì mua cả hai đi ạ! Đại nhân yêu thương phu nhân như vậy, phu nhân nhất định sẽ rất vui."

Cố Hành Xuyên mím môi cười nhẹ, đưa cả hai chiếc trâm cho chủ tiệm: "Lấy cả hai, gói cẩn thận nhé."

"Vâng ạ!"

Ta trốn phía sau, nghe mà lòng vui như nở hoa, Xuân Hỉ cũng kích động đến mức cứ kéo áo ta.

Ta đang định chạy đến chỗ Cố Hành Xuyên, thì bỗng nghe thấy phía sau có tiếng ồn ào.

"Bắt tội phạm! Bắt tội phạm!"

Loading...