Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

ĐIÊU DÂN - Chương 1

Cập nhật lúc: 2024-10-28 20:26:12
Lượt xem: 240

1.

 

Bên trong ngôi nhà đất cũ kỹ ở góc thôn, người phụ nữ xinh đẹp nắm lấy tay ta khóc như hoa lê đái vũ.

 

“Hề Nhi, Hề Nhi của ta, cuối cùng thì mẫu thân cũng tìm được con rồi. Hu hu hu.”

 

Ta nhìn ngón tay thanh mảnh trắng ngần của người phụ nữ, lại nhìn đến móng vuốt đen đúa của mình.

 

“Làm sao có thể chứng minh ta là nữ nhi đã từng thất lạc của các người?”

 

Người phụ nữ móc từ trong tay áo ra một miếng ngọc bội, đưa tới trước mặt ta.

 

“Hề Nhi, con xem, hoa văn hình con bướm trên miếng ngọc bội này chính là khắc theo vết bớt ở trên vai con.”

 

Ta kéo suy nghĩ trở về sau khi ước lượng miếng ngọc bội kia có thể bán được bao nhiêu tiền, lại vô thức sờ lên bả vai của chính mình.

 

Quả thực nơi đó có vết bớt hình con bướm, giống hệt với những gì khắc trên miếng ngọc bội.

 

Được thôi, có khả năng họ thực sự là phụ mẫu của ta. Điều quan trọng là, họ ăn mặc sang trọng quý phái, thoạt nhìn rất giàu có, ta nhận bọn họ cũng đâu có thiệt thòi gì.

 

Thế nên ta gật đầu, vô cùng thân thiết gọi một tiếng “Mẹ”. Người phụ nữ lập tức ôm ta khóc lóc nức nở. Khiến cho người đàn ông đứng ở một bên vẫn luôn quan sát ta chợt nhíu chặt mày, đến mức giữa hai đầu mày còn có thể kẹp ch-ế-t cả con muỗi.

 

Ta cố tình phớt lờ sự bất mãn trong đáy mắt người này, nhe răng cười với ông ấy một cái.

“Cha.”

 

Người phụ nữ nắm tay ta kéo lại gần người đàn ông.

 

“Phu quân, cuối cùng chúng ta cũng tìm được Hề Nhi rồi. Chàng nhìn con đi, con bé giống thiếp biết bao.”

 

Người mẹ nóng hổi vừa mới ra lò này của ta, nói dóc không cần chuẩn bị kịch bản luôn mà. 

 

Chỉ với gương mặt đen nhẻm quanh năm phơi nắng của ta, làm sao mà nhìn ra được ta giống nàng thế?

 

Hiển nhiên là người đàn ông không đồng tình. Ông ấy liếc mắt nhìn ta sau đó chuyển sang chủ đề khác.

 

“Tìm được người là chuyện tốt, thế nhưng… khi trở về, nàng dạy bảo lại nó cho tốt.”

Đây là ghét bỏ ta thô lỗ vô lễ có phải không?

 

Đúng lúc này có một nha hoàn đỡ tiểu thư bước vào trong phòng. Hai người nhón mũi chân, vén theo làn váy, chậm rãi dịch từng bước, sợ bùn đất trong phòng làm bẩn đôi giày thêu tinh xảo của các nàng.

 

Tiểu thư bước lại gần, thướt tha lả lướt cúi đầu hành lễ trước mặt ta.

 

“Đình Nhi gặp qua tỷ tỷ.”

 

“Đình Nhi chúc mừng cha mẹ cùng tỷ tỷ đoàn tụ một nhà.”

 

Dứt lời, vành mắt nàng đỏ hồng, nước mắt muốn rơi mà không rơi được, cứ thế đọng ở khóe mắt.

 

Ta cắn chặt răng.

 

Lại nhớ tới phu quân đã cuỗm tiền bỏ trốn của mình, bộ dáng khiến ta trông thấy mà thương, không thua kém vị tiểu thư trước mắt này là bao.

 

Quả thực là ta bị sắc đẹp mê hoặc nên mới cưới tai hoạ kia về nhà. Làm hại ta nghèo đến mức kêu leng keng.

 

Nhìn thấy trên đầu, bên tai cùng cổ tay của tiểu thư đeo đầy trang sức vàng sáng lấp lánh, ta chỉ muốn cướp lấy, chiếm làm của riêng.

 

Mẹ ta một bên nắm lấy tay ta, một bên lại nắm tay tiểu thư kia.

 

“Hề Nhi, đây là muội muội Đình Nhi của con. Sau khi con thất lạc, chúng ta đã nhận nuôi con bé. Những năm này ít nhiều gì cũng là Đình Nhi ở bên cạnh chúng ta, bằng không ta cũng không biết phải sống như thế nào.”

 

Nói rồi bà lau giọt lệ bên khoé mắt. Những giọt nước mắt vừa nãy còn đọng lại trong vành mắt của Đình Nhi cũng được dịp rơi xuống, vừa đúng lý lại còn hợp tình.

 

Ta đứng đó nửa giọt nước mắt cũng không rơi xuống được, tình cảnh có vẻ như không được thích hợp cho lắm.

 

Nhưng ta không rảnh để cân nhắc có nên giả vờ khóc cho hợp với bối cảnh hay không, ta chỉ muốn biết cái người tên Đình Nhi kia là ai!

 

Cái gì gọi là sau khi ta thất lạc, bọn họ nhận nuôi nàng?

 

Ta đi lạc, bọn họ không đi tìm ta mà lại đi nhận nuôi một nữ nhi khác để thay thế ta? Trên đời này có cả lý lẽ như vậy sao?

 

Nữ nhi có thể tùy ý thay đổi, tình thân cũng có thể tùy tiện chuyển nhượng như thế à? Vậy còn tới tìm ta làm gì nữa?

 

Dường như cha ta nhìn ra được ta không hài lòng, mở miệng nói: “Những năm này nhờ có Đình Nhi thay thế con tận hiếu với chúng ta, cũng chịu không ít khổ sở. Con chớ có ức h.i.ế.p Đình Nhi, phải chung sống với Đình Nhi thật hòa thuận vào đấy.”

 

Ta cắn chặt răng, cười toe toét với cha.

 

“Cha, nữ nhi nhất định sẽ chung sống hòa thuận cùng muội muội.”

 

Ta lại thân mật nắm lấy cánh tay Lý Đình Nguyệt.

 

“Muội muội, tỷ tỷ cảm tạ muội đã thay tỷ chăm sóc cha mẹ, những năm này vất vả cho muội quá.”

 

“Muội xem ngôi nhà này của tỷ tỷ cũng chỉ có bốn bức tường, không có lễ vật gì để cảm tạ muội được cả.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/dieu-dan-gqlp/chuong-1.html.]

 

Lý Đình Nguyệt hơi nhíu mày, rút tay ra khỏi bàn tay ta, lại quay qua nắm lấy tay mẫu thân. À, chê tay ta bẩn chứ gì.

 

“Tỷ tỷ, hiếu kính cha mẹ vốn là việc Đình Nhi nên làm. Mẹ, người nói có phải hay không?”

 

Mẹ ta vui mừng không khép miệng lại được, vẻ mặt cha ta tràn ngập yêu thương.

Ta âm thầm trợn trắng mắt.

 

Khiếp, diễn cảnh gia đình tình thương mến thương trước mặt ta còn chưa đủ hay sao. Ta nhìn chướng cả mắt.

 

2.

 

Ta kéo cổ họng hướng ngoài cửa hét to một tiếng: “Tiết Kim Đậu, đi gọi trưởng thôn qua đây.”

 

Ba người họ bị tiếng hét của ta làm giật nảy mình.

 

Nhòm qua cánh cửa mở rộng trông ra ngoài, chỉ thấy một đứa bé đang vắt chân lên cổ mà chạy.

 

“Cha, mẹ, mấy năm nay nữ nhi cuộc sống khó khăn, may mà có thôn trưởng bá bá và các hương thân trong thôn tiếp tế mới sống đến ngày hôm nay.”

 

“Nữ nhi đã nợ trưởng thôn và các hương thân không ít tiền, xin cha mẹ trả thay nữ nhi được không?”

 

“Đợi sau này nữ nhi kiếm ra tiền rồi sẽ trả lại cho cha mẹ.”

 

Mẹ ta kéo tay ta, hai hàng nước mắt lại tích táp chảy xuống.

 

“Hề Nhi, mấy năm nay chắc con đã chịu nhiều khổ sở? Đều tại mẹ, không tìm được con sớm hơn.”

 

Ta gắng sức chớp chớp hai mắt mà chẳng nặn ra được nửa giọt nước mắt, chỉ đành bóp giọng cho ra tiếng nức nở:

 

“Mẹ, đời này có thể gặp được mẹ và cha, Hề Nhi có chịu khổ hơn nữa cũng đáng giá.”

 

Nói xong ta gục đầu lên vai mẹ, giả đò thút thít, thực tế là âm thầm đánh giá cách ăn mặc của ba người họ, tính toán phải moi bao nhiêu tiền thì thích hợp.

 

Nếu nữ nhi có thể tùy tiện thay thế, cũng chứng minh tình cảm của bọn họ với ta cũng là hữu hạn, vậy không bằng đổi thành bạc cho thực tế.

 

Cha ta cũng có chút cảm động khi nghe ta nói thế:

 

“Hề Nhi, chung quy là cha mẹ có lỗi với con. Trưởng thôn ở đâu? Để cha tự mình đến bái phỏng.”

 

“Một là tới trả tiền, hai là để cảm tạ ông ấy chăm sóc con mấy năm nay.”

 

Vừa dứt lời thì một giọng nói từ ngoài cửa vọng vào:

 

“Tiết Cửu, ngươi lăn ra đây cho ta. Có chuyện gì mà dám kêu lão tử phải tự mình chạy tới đây hả?”

Mặt cha ta tức khắc sa sầm.

 

Ta vội vàng an ủi:

 

“Cha, nơi đây xóm cũ quê nghèo, trộm cướp liên miên, cuộc sống khó khăn. Dẫn tới tính tình trưởng thôn và các hương thân đều dũng mãnh, nói chuyện thô bỉ, hành sự thô lỗ, nhưng con người họ lại rất tốt. Xin người đừng chấp nhặt với họ.”

 

Cha ta nhíu mày gật đầu.

 

Phía bên ngoài, một đống người đứng lố nhố cả trong cả ngoài cái hàng rào tre tàn tã quanh nhà.

 

Những người ấy đều quần manh áo rách, tướng mạo xấu xí, ai nấy đều cầm xẻng sắt, gậy gộc trong tay, mắt lập lòe hung quang.

 

Đợi nhìn thấy cách ăn mặc của cha mẹ ta, họ càng bộc lộ vẻ mặt của đàn sói đói nhìn thấy dê béo.

 

Ngoài hàng rào, chiếc xe ngựa cha mẹ ta ngồi khi tới đây đã bị vây kín ba tầng trong ba tầng ngoài.

 

Thấy tình cảnh đó, bước chân mẹ ta khựng lại, lập tức kéo Lý Đình Nguyệt và nha hoàn trở vào trong nhà.

 

Đám người chợt bùng lên một hồi reo hò ầm ĩ.

 

Cứ như thể con dê béo tới miệng sắp chạy đi mất.

 

Nghe tiếng nha hoàn nức nở loáng thoáng trong nhà, ta bĩu môi.

 

Cha ta trông còn khá trấn định, vừa muốn mở miệng nói chuyện đã nghe người đứng đầu thôn gào lên một tiếng.

 

“Tiết Cửu, đồ ch-ế-t bầm nhà ngươi, bắt được dê béo mà dám giấu đi ăn mảnh à.”

 

“Đúng thế, đúng thế.”

 

“Con bé ch-ế-t bầm này quen thói ăn mảnh rồi.”

 

“Trưởng thôn, ngài nói một câu công bằng đi, không thì bọn ta không chịu đâu.”

 

“Trưởng thôn, ngài nói đi, đánh ch-ế-t con khốn này.”

 

Ta ho một tiếng, ngăn cản bọn họ tiếp tục làm hỏng thanh danh của ta.

 

Loading...