Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Diệp Thư Vọng - 10

Cập nhật lúc: 2024-09-22 19:01:11
Lượt xem: 2,621

 

Buổi trưa lúc ăn cơm tên mập mới tỉnh, ngáp một cái tới tìm ta, ta mời hắn ngồi, muốn cùng hắn trò chuyện một chút.

 

“Buổi chiều ta có việc.” Hắn rất sốt ruột: “Phu nhân có việc gì thì nói nhanh?”

 

Ta nhìn thoáng qua thị vệ đứng phía sau hắn, thị vệ cũng nhìn ta một cái, nhỏ giọng nói: “Thuộc hạ là thị vệ thiếp thân của Quận Vương gia.”

 

Nghĩa là tên thị vệ này sẽ không rời đi.

 

Ta cũng lười quản, liền nói với tên mập: “Ta đã gả tới đây, làm phiền Quận Vương gọi quản sự trong nhà tới gặp ta một lần, sổ sách và một vài thứ cũng cho ta xem. Để báo đáp, ta nguyện ý nạp cho ngài hai phòng nam thiếp.”

 

“Khụ khụ khụ...” Thị vệ lấy che môi ho khan quay đầu đi, bên tai đỏ bừng.

 

Vẻ mặt tên mập cũng rất cổ quái.

 

Kỳ thực ta chỉ thử một chút mà thôi, tên mập này nhìn qua tính tình rất mềm mỏng, ta phải thử xem điểm mấu chốt của hắn ở đâu, ngày sau cùng hắn dễ ở chung.

 

Nếu lúc này hắn không đồng ý, thậm chí rất tức giận, vậy chuyện hôm nay ta nói coi như chưa từng đề cập qua, chuyện quản gia lại bàn bạc kỹ hơn. Nhưng nếu hắn đồng ý, vậy sau này làm việc ta sẽ tính toán.

 

“Nạp nam thiếp... Không, không cần.” Tên mập lau mồ hôi trên trán, quay đầu nhìn thoáng qua tên thị vệ, ta cũng nhìn về phía tên thị vệ.

 

Thị vệ nhìn hắn không thể hiện rõ là ánh mắt gì. Tên mập liền nói: “Được, được, quyền quản gia giao cho nàng.”

 

Ta hồ nghi nhìn thoáng qua tên thị vệ kia.

 

 3.

 

Ta dùng thời gian nửa tháng để chỉnh đốn phủ Quận Vương, sắp xếp lại hạ nhân. Ngay cả chuyện ăn mặc của Quận Vương cũng nắm trong tay.

 

“Quận Vương, không ngờ phủ của ngài lại nghèo như vậy.” Ta đặt sổ sách lên mặt bàn, đưa cho tên mập xem: “phủ Quận Vương to như vậy, từ trong ra ngoài, thứ có thể dùng không tới hai ngàn lượng bạc.”

 

Tên mập giật mình nhìn sổ sách, thị vệ phía sau hắn cũng thò đầu ra xem, tên mập còn cố ý nghiêng đầu, để thị vệ thấy rõ ràng một chút.

 

Thị vệ càng nhìn sắc mặt càng trầm.

 

“Sao chỉ có chút tiền này?” Y lẩm bẩm.

 

Ta nhìn y, nghi hoặc.

 

Y vội vàng thu thần sắc, lại biến thành dáng vẻ mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, như là vừa rồi người nói chuyện không phải là y.

 

Y phụ họa: “Đúng, đúng, tiền này quả thật ít.”

 

“Cho nên, từ giờ trở đi Quận Vương và thiếp cũng phải cùng nhau tiết kiệm, mỗi ngày Quận Vương nhiều nhất chỉ có thể dùng mười lượng.”

 

Tên mập nhìn ta, thị vệ phía sau hắn nói: “Không được, mười lượng có thể làm gì.”

 

Ta nhướng mày với tên thị vệ đó.

 

“Ta nói mười lượng quá ít, không đủ cho Quận Vương dùng.” Thị vệ đẩy tên mập: “Đúng không.”

 

Tên mập ra sức gật đầu: “Đúng vậy đúng vậy, một ngày ta phải tốn rất nhiều tiền.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/diep-thu-vong/10.html.]

Ta khoanh tay nhìn hai người: “Chỉ còn có 3 tháng nữa là thu thuế, Quận Vương định dùng của hồi môn của ta sao?”

 

“Dùng của hồi môn của ngươi, ngươi xem ta... xem Quận Vương chúng ta là người nào.” Thị vệ nói.

 

Ta vỗ bàn, đứng dậy nhìn y: “Ta đang nói chuyện với Quận Vương, ngươi nói còn nhiều hơn Quận Vương.”

 

“Không nói thì không nói, hung dữ cái gì.” Y lẩm bẩm.

 

🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺

Buổi tối ta tính toán xong, cố ý đến thư phòng, đèn còn sáng, ta đẩy cửa đi vào. Tên mập không có ở đây, chỉ có tên thị vệ nói nhiều đứng bên cạnh bàn, trên bàn bày giấy, mực trên giấy chưa khô, chắc y đã viết thư ở đây trước khi ta vào.

“Người này, đi vào sao không gõ cửa?”

 

Ta cố tình không gõ cửa.

 

Ta đi tới trước bàn, dừng lại, tầm mắt dừng lại trên tờ giấy, y nhanh chóng rút tờ giấy đi, nhưng ta vẫn nhìn thấy, chữ viết của y rất đẹp, hơn nữa nội dung bức thư dường như đang nói về chuyện thu thuế, còn nhắc tới Thánh thượng.

 

Ta nhìn về phía y, y ho khan một tiếng: “Quận Vương không có ở đây, Quận Vương phi có chuyện gì?”

 

“À, vừa lúc ta cũng muốn viết thư về nhà, ngươi giúp ta mài mực đi.”

 

Ta ngồi xuống sau bàn.

 

“Ngươi viết thư ở đây, còn bảo ta mài mực cho ngươi?” Y hỏi ta.

 

“Ta là Quận Vương phi, sai ngươi không được à.”,Ta quét mắt nhìn y một cái: “Hơn nữa, tiền của ngươi sau này đều là ta cho.”

 

“Lại quản ta, còn uy h.i.ế.p ta, chưa từng thấy ai hung dữ như vậy.” Y thì thầm, không tình không nguyện mài mực cho ta.

 

Cả buổi tối, ta viết sáu lá thư, y đứng mài mực cho ta hai canh giờ.

 

Nhưng không biết là y cố ý hay là vô tình, nửa bên tay áo ta đều bị y nhuộm mực.

 

“Ta là thị vệ, chuyện mài mực này ta không biết, tay áo bẩn ngươi cũng đừng trách ta.”

 

Ta tựa nhếch môi nhìn y: “Đã hiểu, vậy ngày mai làm chút chuyện ngươi am hiểu đi.”

 

14.

 

Ngày hôm sau ta bảo y cuốc đất cho ta. Mảnh vườn này, ta muốn trồng hoa.

 

Thị vệ vác cuốc, mắt phượng trừng thành mắt hạnh: “Trong nhà nhiều người như vậy, sao ngươi chỉ nhìn chằm chằm ta?”

 

“Ta là Quận Vương phi, ngươi một thị vệ, đáng để ta cố ý chỉnh ngươi sao?”

 

Ta mặc kệ, mệt c.h.ế.t đi được, hơn nữa loại chuyện này làm cũng không có ý nghĩa gì, ai muốn trồng hoa thì y phải cuốc đất.

 

Ta cũng không nói với y mà nói với Thúy Quyên: “Lấy sổ sách của ta ra, tiền tháng này của Quận Vương và vị thị vệ này trừ hết.”

 

“Diệp Thư Vọng!” Thị vệ nắm chặt cuốc nghiến răng, nghẹn đến mặt đỏ tới mang tai.

 

Ta nhìn hắn nhíu mày: “Chỉ là một thị vệ, ngươi kiêu ngạo quá mức rồi thì phải?”

 

“Ngươi...” Thị vệ nghiến răng: “Ta cuốc, ta cuốc được chưa!”

 

Loading...