Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

DIỆP NẠI HƯƠNG HÀ - Chương 4

Cập nhật lúc: 2024-09-21 21:10:09
Lượt xem: 879

Ta khoanh tay trước ngực, cũng thấy không vui: "Ta cảm thấy chàng có được ta quá dễ dàng!"

Tạ Lâm Mộc không hiểu ý: "Gì cơ?"

"Tình yêu của Kiều tướng quân và Y Lạc oanh liệt như thế, còn chúng ta thì quá đỗi nhạt nhẽo." Ta càng nói càng thấy ấm ức, "Trong truyện người ta viết nam nhân theo đuổi nữ nhân đều là kinh thiên động địa, chàng còn chưa từng nói thích ta, ta cứ mơ mơ màng màng gả cho chàng, ta không phục!"

"Chỉ vì điều đó mà nàng không thèm để ý đến ta à?"

Tạ Lâm Mộc bẹo mặt ta: "Đưa mấy cuốn truyện của nàng cho ta."

"Làm gì? Chàng lại muốn đốt sách của ta à?"

Tạ Lâm Mộc cười đầy bất đắc dĩ: "Để ca ca học xem, trong truyện kinh thiên động địa thế nào — còn theo đuổi lại tiểu yêu tinh của ta."

Ta cố kìm lại khóe miệng đang muốn cong lên, bước qua Tạ Lâm Mộc xuống giường rồi cầm những cuốn truyện đã cất giữ như bảo bối bao lâu nay đến trước mặt hắn: "Chàng phải học cho kỹ, ta đi tìm Lạc Lạc chơi đây."

Tạ Lâm Mộc lười biếng nằm ườn trên giường ta, cầm một cuốn truyện lên xem: "Cứ đi đi."

"Chàng phải ra ngoài trước đã."

Tạ Lâm Mộc ngẩn ra: "Ra đâu?"

"Ta muốn thay đồ."

"Ồ." Tạ Lâm Mộc đứng dậy, khi ta tưởng hắn định đi ra thì hắn lại tới trước mặt ta, tay khoanh trước ngực, trông chẳng khác gì một kẻ phóng đãng: "Ta muốn nhìn."

"..."

Tạ Lâm Mộc bị ta đá một cú văng ra khỏi tẩm cung.

8.

"Người muốn Hoàng thượng theo đuổi người lần nữa á?" Kiều Thanh Diệu đút con tôm vừa bóc vỏ cho Thẩm Y Lạc, "Hoàng thượng nói không sai, người quả thật đọc nhiều truyện quá rồi."

Thẩm Y Lạc lại thấy thích thú, đôi môi hồng khẽ mở: "Có nữ nhân nào mà không mong muốn một tình yêu như trong truyện đâu, chẳng lẽ sau này nhớ lại chỉ toàn là hối tiếc?"

Kiều Thanh Diệu ánh mắt khẽ động, dò hỏi: "Vậy ngươi nghĩ tình cảm của chúng ta thú vị chứ?"

Thẩm Y Lạc thản nhiên đáp: "Cũng được, nhưng không mãnh liệt như trong truyện."

Lời vừa dứt, Kiều Thanh Diệu đột nhiên đứng dậy.

Thẩm Y Lạc ngạc nhiên: "Ngươi làm gì?"

Kiều Thanh Diệu để lại một câu "Đọc truyện", rồi bước vào tẩm cung của ta, ta chống cằm, thở dài cảm thán: "Ta thấy chuyện của hai người có thể viết thành một cuốn truyện luôn rồi."

Thẩm Y Lạc nhẹ nhàng cười: "Ta cũng thấy người và Hoàng thượng có thể viết được một cuốn truyện mà."

"Nhưng chúng ta còn chưa nói ‘thích’ nhau lần nào, viết ra chắc nhạt nhẽo lắm."

"Nhưng ngoài việc chưa nói ra miệng, nhất cử nhất động của Hoàng thượng đều đang tuyên bố với mọi người rằng người chính là bảo vật quý giá nhất của hắn."

Trong lòng ta khẽ rung động, một hơi nóng lan tỏa trong ngực: “Ngươi nhìn từ đâu ra vậy?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/diep-nai-huong-ha/chuong-4.html.]

"Là năm xưa lúc Hoàng thượng cưới người, ngài ấy để lại một câu trên triều: Hoàng hậu không thể là ai khác ngoài người, rồi mặc cho triều thần kháng nghị, ngài ấy vẫn quyết cưới người đấy."

Ta chưa từng nghe ai nhắc đến chuyện này, chỉ nhớ rằng khi ấy ta cũng cảm thấy kỳ lạ, tại sao thân phận mình xoàng xĩnh thế này mà có thể trở thành Hoàng hậu.

"Sao ta không biết chuyện này nhỉ?"

"Chuyện này là Thanh Diệu kể với ta. Có lẽ vì ngài ấy không muốn người khác bàn tán nên chẳng ai nói cho người cả."

Trong lòng ta như bị một lớp giấy mỏng phủ lên, ngột ngạt đến khó thở. Gọi một tiếng "ca ca", suốt mười năm qua ta không hề nể nang, liên tục đòi hỏi hắn, dường như ta suýt nữa đã quên rằng hắn là quân chủ kiêu ngạo của Nam Quốc, thế mà lại dung túng cho ta trở nên càn rỡ như hôm nay.

Lòng ta bỗng dâng lên chút áy náy, vừa mới đứng lên thì thấy Tạ Lâm Mộc bước ra, hắn đã thay một bộ áo xanh, viền áo thêu hoa văn lưu vân bằng chỉ bạc, dáng vẻ trông thật trẻ trung tươi mát, khiến ta thoáng có chút ngỡ ngàng, không còn biết năm nay là năm nào.

Hồi ấy, ta ngồi trong viện nhà mình, thiếu niên leo tường mà vào, một thân tiên y nộ mã*, khiến lòng ta xao xuyến.

*Tiên y nộ mã: thiếu niên ăn mặc đẹp, cưỡi tuấn mã

Hắn đột nhiên nắm lấy tay ta, ánh mắt vẫn dịu dàng như thuở nào, giọng nói có hơi chút kích động: “Ta muốn cưới nàng.”

Khi ấy ta nghĩ việc gả cho hắn là lẽ đương nhiên, cũng không thấy có gì lạ, chỉ nhẹ nhàng đáp “Ừm” mà chẳng để ý đến nét mặt thoáng buồn của thiếu niên khi hắn cụp mắt xuống.

Mấy năm sau, ta mới biết, hóa ra lúc đó hắn vừa nổi giận trên triều vì muốn cưới ta, nhưng tuyệt nhiên không hề mang cảm xúc giận dỗi ấy khi đến chỗ ta, lời lẽ lại càng thản nhiên.

Chắc hẳn lúc đó hắn đã nghĩ ta chẳng thích hắn bao nhiêu nên mới thất vọng như vậy.

9.

Chén trà vừa pha vẫn còn nóng hổi, hơi nóng tỏa ra từng làn khói mỏng, Thẩm Y Lạc tinh ý lui ra, để lại ta và Tạ Lâm Mộc ngồi lại với nhau.

Dù đã là vợ chồng nhiều năm, nhưng đã lâu rồi ta không thấy lại dáng vẻ khiến lòng ta rung động của hắn trước kia, bây giờ hắn đã đứng trước mặt thì ta lại cảm thấy hồi hộp.

Một lúc sau, Tạ Lâm Mộc đột nhiên cất lời: “Hoan Hoan.”

Ta thậm chí còn thấy giọng của cũng hay hơn mấy phần, bèn ngẩng đầu lên: “Hả?”

Trong mắt Tạ Lâm Mộc có ý cười, nhưng không đùa cợt như thường ngày, hắn trở nên câu thúc và nghiêm túc hơn: “Lén xuất cung với ta đi.”

“Hả?” Thứ lỗi cho ta, vì đọc quá nhiều truyện nên còn tưởng hắn định mang ta đi trốn chứ, “Không được, không được! Sao chàng có thể vứt bỏ giang sơn này chứ, ta nào phải loại họa quốc ương dân, sao giữa hai điều này chàng lại chọn mang ta bỏ trốn!”

“Họa quốc ương dân? Chọn một trong hai?” Tạ Lâm Mộc nhướng mày, cứ nói một câu là lại tiến gần ta thêm một bước, “Bỏ trốn, từ này nghe thật kích thích quá nhỉ.”

Ta còn chưa kịp phản ứng, Tạ Lâm Mộc đã nắm lấy tay ta, thiếu niên với mái tóc dài buộc cao, sống lưng thẳng tắp, làn da trắng như bạch ngọc điểm xuyết cặp mắt đen láy lúc này đang lấp lánh rạng ngời: “Nhân lúc còn trẻ, chúng ta hãy bỏ trốn một lần đi.”

Hắn kéo ta chạy ra khỏi tẩm cung, gió từ xung quanh thổi tới cũng mang theo hơi ấm, ánh nắng rọi lên người hắn như phủ lên đó một lớp hào quang. 

Ta bỗng phát hiện, khuôn mặt nam chính mà mình tưởng tượng khi đọc truyện mỗi ngày chính là như thế này.

Thiếu niên lang tiên y nộ mã, tóc đen buộc cao phấp phới bay theo gió. 

Vai chính khi oanh oanh liệt liệt là hắn , ở tận cùng những giấc mộng đẹp nhất định cũng là hắn, cho dù lặp lại bao nhiêu lần, cho dù thực sự mất trí nhớ, thì cuối cùng vẫn sẽ là hắn.

 

Loading...