Diêm Vương Sao Bận Rộn Như Tôi! - Chương 15
Cập nhật lúc: 2024-10-29 19:45:10
Lượt xem: 603
"Cô đã nói trong điện thoại rằng cô có chứng cứ về tội ác của Trương Nam, vậy chứng cứ đâu?" Giang Dã hỏi Lý Tĩnh Tĩnh, "Trương Nam đã hại c.h.ế.t em gái cô, tại sao cô không tự mình đem chứng cứ đó giao cho cảnh sát, để giúp em gái cô báo thù?"
Lý Tĩnh Tĩnh cười nhạt: "Báo thù? Tôi việc gì phải báo thù cho nó? Nó vì tên cặn bã đó mà không tiếc đoạn tuyệt quan hệ với gia đình, thậm chí còn khiến mẹ tôi tức chết. Cái c.h.ế.t của nó chính là quả báo, là do nó tự chuốc lấy, chẳng thể trách ai được."
"Vậy hôm nay cô hẹn tôi đến đây là vì cái gì?" Giang Dã không hiểu.
"Tôi nghe nói chị gái cậu cũng bị hắn hại chết. Tôi đã bảo thư ký điều tra qua, chị gái cậu khi còn đi học thành tích rất tốt, bạn bè và thầy cô đều đánh giá cao. Một cô gái tốt như vậy đáng lẽ phải có một tương lai xán lạn, nhưng lại bị tên cặn bã đó hủy hoại. Tôi cảm thấy tiếc cho chị gái cậu."
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
Lý Tĩnh Tĩnh lấy ra từ trong túi xách một phong bì giấy: "Trong này là toàn bộ chứng cứ về tội ác của Trương Nam. Hôm nay tôi giao nó cho cậu, cậu có thể dùng nó để báo thù cho chị gái mình."
Giang Dã nhận lấy phong bì giấy, nhìn Lý Tĩnh Tĩnh rồi nói: "Thật ra, cô cũng cảm thấy không đáng cho em gái mình phải không? Cô giao chứng cứ cho tôi cũng là một cách giúp em gái cô báo thù."
Gương mặt vốn không có biểu cảm của Lý Tĩnh Tĩnh trở nên tối sầm hơn.
"Từ ngày Lý Nghiên Nghiên đoạn tuyệt quan hệ với gia đình, nó sống hay c.h.ế.t tôi cũng không quan tâm nữa. Chứng cứ để chỗ tôi chỉ bụi bám, chi bằng giao cho cậu, ít nhất cậu cần nó."
19
Sau khi Lý Tĩnh Tĩnh rời đi, chúng tôi đổ hết mọi thứ trong phong bì giấy ra kiểm tra. Một loạt tội trạng của Doãn Hạo được liệt kê rõ ràng, rành mạch.
Giang Dã quay đầu nhìn tôi, nước mắt lưng tròng: "Chị ơi, phải làm sao đây? Cho dù đã có tất cả chứng cứ về tội ác của Trương Nam, em cũng không thấy vui. Dù hắn có bị bắt, dù hắn có bị xử tử thì sao chứ? Chị mãi mãi không thể trở về nữa."
Giang Dã nói khiến tôi khóc không ngừng. Đúng vậy, người c.h.ế.t không thể sống lại, tôi mãi mãi không thể quay về. Ngay cả khi thấy em trai đau lòng, muốn an ủi, muốn ôm nó, tôi cũng không thể làm được.
Cảm xúc của tôi và Giang Dã cũng khiến Giản Chu bị lây nhiễm, có lẽ anh cũng nhớ lại nỗi đau phải chia lìa người yêu và người thân trong kiếp trước.
"Không thể trì hoãn được nữa, em mau đem chứng cứ giao cho cảnh sát, chị muốn thấy Trương Nam phải trả giá xứng đáng." Tôi nghẹn ngào nói với Giang Dã.
Giang Dã lập tức ra khỏi cửa.
Tôi quay sang Giản Chu: "Đợi sau khi Doãn Hạo bị giam, chúng ta sẽ đến thăm hắn. Chuyện năm Khang Bình thứ bảy, hắn cần phải cho chúng ta một lời giải thích."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/diem-vuong-sao-ban-ron-nhu-toi/chuong-15.html.]
Giản Chu gật đầu, trên mặt không có biểu cảm gì, nhưng nỗi buồn trong ánh mắt lại không thể che giấu được.
Tôi nghĩ, ngoài tôi ra, có lẽ nỗi chấp niệm của anh còn liên quan đến chuyện năm Khang Bình thứ bảy. Nếu Doãn Hạo nói ra toàn bộ sự thật, liệu chấp niệm của Giản Chu có biến mất không? Một khi chấp niệm của anh ta biến mất, liệu anh ta cũng sẽ tan biến theo nó chứ?
Khi chúng tôi gặp Doãn Hạo, hắn đã bị bắt giam nhiều ngày rồi.
Người đàn ông từng kiêu ngạo, hống hách giờ đây đeo còng tay, cúi đầu, không biết đang nghĩ gì, trong căn phòng thăm tù ngột ngạt chỉ còn lại sự im lặng nặng nề.
"Trương Nam, hay tôi nên gọi anh là Doãn Hạo?" Giang Dã lạnh lùng lên tiếng.
Vừa dứt lời, Doãn Hạo bên kia bỗng ngẩng đầu lên, mở to mắt: "Giang Nguyệt? Còn, còn cả Phó... Phó Dần Lễ?"
Tôi, Giản Chu và Giang Dã đều nhìn nhau đầy kinh ngạc, hắn thật sự có thể nhìn thấy tôi và Giản Chu sao?
"Ngươi quả là bán linh." Giản Chu cười lạnh, "Ta tưởng đã hơn năm trăm năm không gặp, ngươi sẽ quên ta rồi, không ngờ ngươi vẫn nhớ."
Sắc mặt Doãn Hạo trở nên tái nhợt, lắp bắp nói: "Các, các ngươi rốt cuộc là người hay ma?"
"Chúng ta là ma thì anh có sợ không?" Tôi tiến sát đến Doãn Hạo, nhẹ nhàng nói, "Anh đã hại c.h.ế.t nhiều người như vậy, nửa đêm có sợ chúng ta đến tìm không? Bao năm qua, anh ngủ có ngon không?"
Doãn Hạo ra sức lắc đầu, nước mắt giàn giụa: "Giang Nguyệt, Giang Nguyệt, anh yêu em, chỉ là lúc đó anh nợ tiền cờ bạc, không có cách nào trả nổi, nhất thời bị ma quỷ ám ảnh, nên... nên mới..."
"Vì trả nợ cờ b.ạ.c mà hại c.h.ế.t chị tôi?" Giang Dã túm lấy cổ áo Doãn Hạo, phẫn nộ hét lên: "Tên khốn, mày đáng chết!"
"Giang Dã! Bình tĩnh lại!" Tôi ở bên cạnh vội vàng khuyên nhủ, sợ rằng Giang Dã sẽ nóng giận mà đánh c.h.ế.t hắn, "Đừng làm chuyện dại dột, hắn đã bị bắt rồi, đời này hắn đã xong rồi."
Dưới sự khuyên nhủ của tôi, Giang Dã dần dần bình tĩnh lại.
Giản Chu liền lên tiếng: "Doãn Hạo, chuyện năm Khang Bình thứ bảy, nước Dụ bị diệt có liên quan đến ngươi phải không?"
Tôi vốn nghĩ Doãn Hạo sẽ phủ nhận hoặc tìm cách biện bạch cho mình, nhưng không ngờ hắn nghe thấy câu này lại bật cười.