Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Đeo ngọc quý của bảy vương quốc - Chương 17

Cập nhật lúc: 2024-06-09 17:52:48
Lượt xem: 97

17.

 

Tiểu Sở nhất thời giật mình sau khi nghe ta hỏi như thế.

 

Tiểu Yến im lặng nói: “Có thể ta thích nàng bởi vì nàng có thể làm trò còn rất hoạt bát.”

 

Tiểu Triệu cũng thuận thế tiếp lời: “Còn ta thì bởi vì nàng đã cứu ta nên ta thích nàng.”

 

Tiểu Tề bây giờ mới khôi phục lại tinh thần, hắn khoanh tay áo lại nói: “Ta cũng chẳng cần nói đến là nàng không mặc quần áo cố ý câu dẫn ta.”

 

Tiểu Hàn giơ tay: “Đợi một lát, ngươi nói thêm về điều này xem nào.”

 

Ta nắm c.h.ặ.t t.a.y hắn ho nhẹ: “Đây đều là hiểu lầm, đợi lát nữa về nhà ta giải thích với ngài.”

 

Tiểu Tề đứng lên: “Chắc chắn không phải hiểu lầm, nàng nói dáng người nàng rất đẹp ta không nhìn thì thật đáng tiếc.”

 

Hắn vậy mà lời gì cũng nói ra hoàn toàn không suy nghĩ à.

 

Hoảng quá ta giậm mạnh chân.

 

Tiểu Hàn dùng tay ôm n.g.ự.c cố gắng hít thở thật sâu.

 

Ta khẽ vuốt lưng hắn: “Ta biết nói đều này nghe không thể tin được nhưng đây thật sự chỉ là hiểu lầm.”

 

Hắn nắm lấy tay ta dưới gầm bàn, âm thầm dùng sức thật mạnh.

 

“Khi nào trở về ta với nàng diễn một cái hiểu lầm như vậy.”

 

Ta nở nụ cười gượng gạo hứa với hắn.

 

Tiểu Sở cố gắng suy nghĩ kĩ vì sao lại thích ta.

 

“Có lẽ nếu nói ra nghe rất hoang đường, lúc trước nghe nói nàng cực kì bắt bẻ, khó chiều, đêm thành hôm ta dốc lòng chuẩn bị mọi thứ chu toàn nhưng vẫn không thể đạt được sự hài lòng của nàng. Trước giờ ta chưa thất bại trong việc gì nên một mực hi vọng có thể đạt được sự hài lòng từ nàng.”

 

Thì ra Tiểu Sở chính là dạng người thế này.

 

Tiểu Ngụy đi xuống từ tầng cao.

 

Hắn vừa ngồi vào chỗ phát hiện ra tất cả mọi người đều đang nhìn hắn.

 

Thì ra là đến lượt hắn.

 

Tiểu Ngụy giật mình, sau đó mỉm cười nói: “Ta có sở thích đặc biệt không tiện nói ra.”

 

Tiểu Hàn bóp nát cái chén trong tay, nghiến răng nghiến lợi nói: “Hắn lại là tình huống gì nữa đây?”

 

Ta yên lặng giải thích: “Việc này ta thà c.h.ế.t chứ không thể nói.”

 

Chỉ còn lại Tiểu Tần.

 

Tiểu Tần hết sức chăm chú nghe mọi người nói, há hốc cả miệng.

 

Tiểu Tề vỗ mạnh bàn muốn hắn tỉnh lại.

 

“Còn ngươi thích Tô Lê là vì cái gì?”

 

Tiểu Tần tỉnh táo lại, ngã bật xuống đất.

 

“ Thật ra ta so với mấy người các ngươi hoàn toàn khác nhau.Quan điểm của các người vượt quá sự hiểu biết của ta, ta và các người không giống nhau, ta không có biến thái giống mấy người. Ta cũng không thích nàng ấy, các người tốt xấu gì để cho người ta cái đơn hưu a.”

 

Nam chính duy nhất bình thường trong cuốn tiểu thuyết này bởi vì hắn ta xuyên không đến đây.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/deo-ngoc-quy-cua-bay-vuong-quoc/chuong-17.html.]

 

Nhưng mà đơn hưu nghĩ là gì.

 

Ta vốn định hỏi phụ thân.

 

Nhưng ông ấy đã biến mất lúc nào hoàn toàn không thấy đâu?

 

Ta đứng dậy chuẩn bị rời đi.

 

Năm người kia bỗng nhiên xông ta.

 

“Tô Lê cho dù chúng ta thật lòng nàng cũng không đồng ý sao?”

 

Tiểu Hàn chắn trước người ta, bộ dạng không nhượng bộ bất kì ai.

 

“Ta không để bất kì kẻ nào cướp Tiểu Lê đi.”

 

Tiểu Tề khoanh hai tay trước ngực: “Nàng gả cho bọn ta trước đúng không? Là ngươi chiếm lấy nàng ấy một mình, cướp đi thê tử của năm người bọn ta.”

 

Tiểu Hàn giật mình bỗng nhiên ngộ ra.

 

“Đúng a, gả đi lần thứ sáu mới đến lượt ta, đây chẳng phải là quá rõ ràng sao, tình cảm mà nàng nói đối với ta mới là chân ái.”

 

Tiểu Tề muốn động thủ đánh người thì bị Tiểu Sở ngăn lại.

 

Hiện tại khung cảnh rất hỗn loạn.

 

Ta ở giữa trung tâm cơn bão, cố gắng giải quyết mâu thuẫn.

 

“Nếu bây giờ ta nói không nguyện ý các ngài sẽ không trở mặt a.”

 

Đáp lại ta chỉ là sự im lặng.

 

Không một người nào lên tiếng.

 

Vậy ta bắt đầu nói đến từng người một.

 

Ta: “Tiểu Triệu, ta từng cứu mạng ngài, ngài muốn ép buộc ta.”

 

Tiểu Triệu: “Không có, chính là bọn họ bảo ta cùng nhau thổ lộ.”

 

Ta: “Tiểu Yến ta đem bí quyết dạy cho ngài, ngài mới có thể tung hứng.”

 

Tiểu Yến: “Nếu nàng đã không nguyện ý, vậy chỉ có thể như vậy.”

 

Ta: “Tiểu Sở ta thừa nhận ngài rất ưu tú nhưng đối với ta ngài vĩnh viễn cũng không bằng Tiểu Hàn.”

 

Tiểu Sở liền muốn động thủ đánh Tiểu Hàn, lần này bị Tiểu Tề ngăn lại.

 

Ta: “Tiểu Tề ta sớm đã thấy ngài rất thích long ỷ đó, đưa ngài được không?”

 

Tiểu Tề: “A-Thật sao?”

 

Ta: “Về phần Tiểu Ngụy ngài không có việc gì thì cứ tạt nước lạnh vào người đi, ta thấy ngài rất am hiểu việc đó.”

 

Tiểu Ngụy im lặng: “Ta chỉ đi ngang qua thôi.”

 

Được rồi ta xem ai có ý kiến.

 

Ta đưa mắt về phía Tiểu Tần đang ngồi uống rượu.

 

Hắn quơ đũa lung tung: “Hôm nay ta được nghỉ, làm ơn đừng nhắc đến ta.”

Loading...