Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Đến Muộn - Chương 32 - Hoàn

Cập nhật lúc: 2025-01-24 06:21:05
Lượt xem: 747

Triệu nữ nhi của Triệu gia vào cung vào mùa xuân năm Cảnh Huy thứ 11, làm thư đồng cùng Hoàng đế và hầu cận Thái hậu.

 

Hoài An Quận vương bị buộc phải ở trong Quận vương phủ, không được ra ngoài trong 3 năm vì nghi ngờ kết bè kết phái.

 

Khi nhận được thánh chỉ, phản ứng đầu tiên của Chương Cảnh Thanh lại là:

 

"Mùa đông này, ta không thể chơi ném tuyết cùng nữ nhi Triệu gia nữa rồi."

 

Thế cục kinh thành thay đổi, "tam giác sắt" cũng tan rã từ đây.

 

Chương Cảnh Thanh hiểu rõ ý của Thái hậu.

 

"*Ngọc bất trác, bất thành khí; ngọc lành ai chẳng muốn giữ."

 

(*Ngọc bất trác, bất thành khí: Ngọc nếu không được mài giũa, sẽ không thành vật hữu dụng)

 

Cho dù hắn có trăm phương ngàn kế để chứng minh mình không có ý phản nghịch, chỉ cần hắn mang huyết thống hoàng gia, chỉ cần hắn là con của Tiên đế, là người có thể đe dọa sự cai trị của Hoàng đế, hắn đã là cái gai trong mắt.

 

Hắn tự nhủ, "Cố gắng thêm một chút, chờ đến năm Cảnh Huy thứ 20, ta sẽ lấy ra thánh chỉ, xin một chức quan nhàn tản, Thái hậu ắt sẽ tin."

 

Ba năm trôi qua, khi bước ra khỏi Quận vương phủ, mọi thứ dường như chẳng hề thay đổi.

 

Khi đi nghe hát ở trà lâu, hắn tình cờ gặp Triệu Nhược Hoa. Nàng vẫn chỉ có một mình.

 

Hắn lướt qua nàng mà không nhìn lấy một cái, nhưng hắn thấy những cấm vệ quân không xa, ánh mắt lén lút nhìn về phía nàng.

 

Không cần nghĩ cũng biết, họ đang bị giám sát.

 

Triệu gia, Trần gia, Quận vương phủ.

 

Chương Cảnh Thanh cảm thấy chán ghét sự ngờ vực này đến cực điểm.

 

Khi Trần Kỳ Giang bị trục xuất khỏi Trần gia, Chương Cảnh Thanh đã chờ hắn tại nhã gian trên lầu hai của một quán trà.

 

Hắn đến, vẫn như cũ, cười lớn nói:

 

"Giờ thì không cần phải giả vờ không quen biết nữa."

 

Hắn rót trà, uống một ngụm, châm chọc:

 

"Ngồi cao như vậy, mà đầy rẫy nghi kỵ. Điều đó chỉ khiến lòng trung của thần tử thêm nguội lạnh mà thôi."

 

Chương Cảnh Thanh đánh nhẹ vào vai hắn, ra hiệu im lặng, đề phòng có kẻ nghe lén.

 

"Trốn tránh nhau đã bốn năm rồi, giờ ngươi vẫn không cho ta nói gì à?" Trần Kỳ Giang lườm hắn, nhưng cũng khép miệng lại.

 

Hai người cụng ly, uống cạn chén rượu.

 

Sau đó, Chương Cảnh Thanh dành hai năm đi thăm các đại thần, g.i.ế.c c.h.ế.t bốn kẻ gian thần kích động bè phái.

 

Còn Trần Kỳ Giang thì ở lại kinh thành, âm thầm bảo vệ Triệu Nhược Hoa, giúp nàng tránh khỏi nhiều lần ám sát.

 

Mùa đông năm Cảnh Huy thứ 19, tin Triệu Thành Nghiệp tử trận truyền về kinh thành.

 

Khi đến Triệu phủ, Chương Cảnh Thanh và Trần Kỳ Giang gặp Triệu Nhược Hoa. Nàng đang chuẩn bị vào cung gặp Thái hậu, sắc mặt tái nhợt, cần thị nữ dìu lên xe.

 

Khi thấy hai người họ, nàng rưng rưng nước mắt, giọng khàn khàn nói:

 

"Triệu gia không còn nữa. Ta không còn ca ca nữa."

 

Chương Cảnh Thanh khắc ghi câu nói này suốt đời.

 

Đêm hôm đó, hắn mơ thấy Triệu Uyển Nhi nhiều năm trước, giọng non nớt nói:

 

"A Thanh, Uyển Nhi cũng muốn ăn cái khác."

 

Hắn thức dậy, thấy lòng mình trống rỗng.

 

Cảnh Huy năm thứ 20, khi chỉ còn một năm nữa là được rời kinh, Hoàng đế bị ám sát.

 

Người bị thương lại là Triệu Uyển Nhi.

 

Thái hậu triệu hắn vào cung, hắn chuẩn bị một lời giải thích chu đáo, nhưng Thái hậu lại cười:

 

"Ai gia biết không phải do ngươi làm."

 

"Nhưng ai gia mong rằng chính ngươi đã làm."

 

Chương Cảnh Thanh siết chặt tay, làm vỡ tách trà trong lòng bàn tay, rồi phủi tay áo, rời đi không nói một lời.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/den-muon-pbgw/chuong-32-hoan.html.]

 

Ngày Triệu Uyển Nhi tỉnh lại, Chương Cảnh Thanh đến thăm nàng.

 

Nàng mơ màng mở mắt, nhìn hắn rất lâu, rồi khẽ gọi:

 

"A Thanh."

 

Hắn đưa ngón tay lên môi nàng, khẽ lắc đầu, nói rằng không thể để người khác biết nàng nhớ hắn. 

 

Hắn còn bảo vài tháng sau sẽ đến gặp nàng.

 

Nhìn thấy nước mắt trong mắt nàng, hắn lấy một viên mứt bỏ vào miệng nàng, dịu giọng:

 

"Nếu thế gian này thái bình, nàng sẽ trở thành thê tử của ta."

 

Đêm trước khi khởi binh, hắn đến gặp Trần Kỳ Giang. Người bạn của hắn vẫn luôn canh giữ gần Triệu phủ, cả hai uống rượu thâu đêm, say đến mức như hai đống bùn nhão nằm gục trước cửa phủ, bị người của Triệu Nhược Hoa kéo vào, ném vào gian phòng khách.

 

Đêm khuya, Chương Cảnh Thanh bừng tỉnh.

 

Hắn ngồi lặng trước ánh nến, viết hết tờ giấy này đến tờ giấy khác, cảm thấy không hài lòng, lại viết tiếp.

 

"Hết giấy rồi."

 

Giọng nói đột ngột vang lên làm hắn giật mình, làm hỏng một tờ giấy đang viết dở. 

 

Hắn ngẩng đầu, thấy Trần Kỳ Giang đang dựa lưng vào giường, ánh mắt lười nhác nhìn mình.

 

"Ngươi dậy từ khi nào?"

 

"Từ khi ngươi bắt đầu viết thư."

 

Hai người im lặng rất lâu, cuối cùng, Chương Cảnh Thanh thở dài, nhẹ giọng nói:

 

"Hôm nay, ta sẽ tạo phản."

 

Không khí lặng đi một lần nữa.

 

Hắn cúi đầu cười nhạt, như thể muốn làm nhẹ bớt sự nặng nề:

 

"Thôi nào, đừng làm vẻ mặt đó. Sau lần này, Thái hậu sẽ không nghi ngờ ta nữa."

 

Hắn đứng lên, đi đến cửa. Trước khi rời đi, hắn nói:

 

"Đợi ta về phong địa, nhớ dẫn Nhược Hoa đến thăm ta."

 

Khi vừa mở cửa, hắn thấy Triệu Nhược Hoa đang đứng ở đó, nước mắt chảy dài trên má.

 

Chương Cảnh Thanh mở miệng định nói gì đó, nhưng cuối cùng không thốt nên lời. Hắn chỉ để lại một câu:

 

"Bảo trọng."

 

Dẫn quân tiến vào hoàng cung, trước mắt hắn luôn hiện lên hình ảnh một tiểu cô nương nhỏ nhắn, trong chiếc áo hồng phấn, chạy khắp nơi, lúc thì đuổi bướm, lúc thì thả diều, gương mặt rạng rỡ với một nụ cười vô tư lự.

 

Khi thật sự gặp lại Triệu Uyển Nhi, hắn nhận ra nàng đã lớn, đã trở thành một thiếu nữ xinh đẹp rạng ngời.

 

"A Thanh, Uyển Nhi cũng muốn ăn cái khác."

 

Câu nói đó từng khiến hắn bật cười, thế mà giờ đây, hình ảnh nàng ấy lúc nhỏ lại trở thành nỗi đau nhói trong lòng hắn.

 

Hắn nhớ một lần, Hoàng đế từng hỏi:

 

"Nếu phải mai danh ẩn tích, giả c.h.ế.t để rời khỏi Đại Khải, làm một người bình thường, ngươi có nguyện ý không?"

 

Hắn chỉ cười, hỏi ngược lại:

 

"Nếu ta sớm biết đến thánh chỉ, Hoàng thượng có tin ta sẽ không tạo phản không?"

 

Hoàng đế im lặng.

 

Hắn cười, cảm thấy không ai dám lấy cả giang sơn làm một ván cược.

 

Khi Thái hậu yêu cầu hắn khởi binh, hắn nhận ra đây có lẽ là kết cục tốt nhất.

Hồng Trần Vô Định

 

Lấy cái c.h.ế.t của hắn để đổi lấy sự yên lòng cho những người trị vì.

 

Nhưng dù vậy, trong lòng hắn vẫn có một chút tiếc nuối.

 

"Uyển Nhi, ta vẫn chưa kịp chơi ném tuyết cùng nàng."

 

Hoàn

Loading...