Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Đếm Ngược Thời Gian Ly Hôn - Chương 3: Hiện trường xấu hổ

Cập nhật lúc: 2024-05-29 21:44:37
Lượt xem: 83

Đây là lần thứ hai Trần Ân bước vào phòng Lương Tư Phương, khác hẳn với vẻ hỗn độn mấy tiếng trước, lần này hai người ngồi trên ghế sofa nơi phòng khách, mỗi người dựa một góc tay vịn.

 

Ở đây chỉ có BL và mấy truyện linh tinh uwu

Đoạn phim bắt đầu với khuôn mặt hớn hở của Mary, cô nàng nói mình rất vui khi có thể chứng hôn cho một cặp đôi nữa trước khi ra về, ngay sau đó góc quay liền chuyển sang hai người họ.

 

Lương Tư Phương theo bản năng tránh đi, hít sâu một hơi rồi mới quay lại xem tiếp.

 

Không thể không nói, đối với hai kẻ say quắc cần câu thì ít nhất hai người đứng còn vững lắm. Cũng phải thôi, ôm nhau chặt cứng thì làm sao té được.

 

Nói cho đúng hơn là Trần Ân ôm Lương Tư Phương, bâu lên vai người ta còn lúc la lúc lắc.

 

Sắc mặt Trần Ân xanh lè, điều khiển từ xa thì để ngay giữa bàn trà, hắn phải cắn răng cố lắm mới nhịn xuống xúc động nhấn nút tạm ngưng.

 

‘Hai người họ thương nhau vô cùng, từ lúc bước vào chưa từng buông nhau ra. Đây là lần đầu tiên tôi làm người chứng hôn, cũng là khoảnh khắc ngọt ngào nhất trong ký ức của tôi đó.’ Mary trên TV lại đổ thêm dầu vào lửa.

 

Sau đó là đoạn hai người cùng ký tên lên giấy, Mary còn rất kiên nhẫn chỉ cho hai con ma men xem phải ký ở đâu.

 

Đó vốn là việc rất bình thường nhưng Trần Ân ngoảnh mặt đi không xem nữa, chứ vừa thấy là hối hận sao mình lại từ chối đề nghị sao chép một bản để coi riêng từ Lương Tư Phương.

 

Quả thật, toàn bộ quá trình hai người đều dính lấy nhau, ngay cả lúc ký tên cũng là tay nắm tay, hèn gì chữ ký xấu như vậy.

 

Rồi lại ông mục sư với nụ cười dễ mến kia nữa.

 

Mary bước tới tách hai người ra một chút, cười càng thêm toe toét.

 

Khoảnh khắc mục sư hỏi một câu luôn xuất hiện trong hôn lễ, Trần Ân nhìn đăm đăm vào bản thân trên màn hình. Người nước ngoài nghe không hiểu tiếng Trung, nhưng Trần Ân vẫn nghe rõ mình nói ra tên ai.

 

Đến phiên Lương Tư Phương, anh chỉ đáp ‘tôi đồng ý’. Nhất định anh cũng có một cái tên rất muốn nói ra, nhưng dù xỉn quắc cần câu còn kết hôn cùng người lạ, anh vẫn giữ kín trong lòng.

 

Đúng như Mary nói, Trần Ân vừa nghe được câu trả lời liền nín khóc. Hắn lung la lung lay đeo nhẫn cho Lương Tư Phương, rồi tự mình đeo chiếc còn lại lên tay.

 

May mắn là, Trần Ân lần nữa ôm cứng lấy Lương Tư Phương, thế mà né được câu chúc hôn môi kế tiếp.

 

Sau khi kết thúc hôn lễ, Mary giúp hai người gọi xe. Lúc chờ đợi thì Trần Ân cố hết sức tháo cà vạt của mình ra định cột tay hai người lại. Cô gái phấn khích bên cạnh vừa chủ động giúp hai người quấn cổ tay vào nhau, vừa nói với lái xe rằng hai người đúng là một cặp đẹp đôi.

 

Hình ảnh cuối cùng là ông tài xế dang tay về phía màn hình – Love wins!

 

Hay lắm, đúng chuẩn ending pose luôn.

 

Thành thật mà nói, đoạn phim này trừ việc quá ngắn ra thì cũng chẳng có mấy thông tin hữu ích.

 

Lương Tư Phương lấy đĩa CD ra, đưa cho Trần Ân. Hắn không tiếp, chỉ nhìn tổng giám đốc Lương Khôn mà hỏi: “Sao lại đưa cho tôi?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/dem-nguoc-thoi-gian-ly-hon/chuong-3-hien-truong-xau-ho.html.]

 

“Nguyện vọng cũng như tiếc nuối của cậu đều ở trong đó. Số phận của nó như nào hẳn do cậu quyết định.”

 

Đáy mắt Trần Ân lóe lên sự đau khổ trong tích tắc, cuối cùng hắn vẫn nhận lấy.

 

Chuyện có hoang đường đến mấy, nếu đã xảy ra thì cứ từng bước một giải quyết vậy.

 

Lương Tư Phương và Trần Ân đều không thể ở lại đây lâu đến thế. Trong Tập đoàn Lương Khôn có phe phái khác như hổ rình mồi, Trần Thị cũng chưa thể hoàn toàn sống yên, còn cần tiếp tục cắm rễ ở Yến Thành nữa. Về nước thì càng không thể ly hôn, khoan nói thủ tục rườm rà, chỉ riêng việc hai người kết hôn ly hôn cũng đủ để giới truyền thông ăn no ba năm KPI.

 

Nghĩ tới nghĩ lui một hồi, hai người tạm thống nhất là mau chóng chỉnh đốn và ổn định công ty của từng người đã. Ngắn thì nửa năm, lâu thì một năm. Nếu thật sự không được thì hai năm là hạn cuối. Cả hai hoặc một trong hai phải đến Mỹ ở ít nhất sáu tuần, sau đó đệ đơn yêu cầu rồi hai tuần nữa lại đến đại sứ quán chứng thực. Trong lúc đó hai người vẫn sinh hoạt như thường, anh đường anh tôi đường tôi, chỉ cần không bị phát hiện thì không phiền đến nhau.

 

“Vậy nếu bị phát hiện thì sao?” Trần Ân hỏi. Vấn đề này thì từ lúc thấy chiếc nhẫn Lương Tư Phương đã nghĩ đến rồi.

 

“Không phản ứng, dìm xuống cho qua.”

 

Mánh khóe quen dùng khi xử lý tin xấu trong quan hệ công chúng. Dù sao dân tình đối với một sự kiện độc lập chỉ giữ thái độ hóng hớt trong thời gian ngắn thôi, mỗi ngày có biết bao tin đồn đời sống giải trí như vậy, chịu đựng một hồi cũng qua hết.

 

“Có điều…” Lương Tư Phương chần chừ một lúc mới nói. “Nếu có thể, sếp Trần, nhẫn của cậu…”

 

 Trần Ân nhìn xuống ngón tay của mình. Đúng vậy, danh nhân chưa lập gia đình lại mang nhẫn như này thì chính là tin sốc có thể nổ bất kỳ lúc nào.

 

“Tôi…” môi hắn mấp máy rồi lại không biết phải nói tiếp làm sao.

 

“Thế này đi, cậu đeo thêm vài cái nhẫn ở mấy ngón tay khác, như vậy sẽ khó bị phát hiện hơn.” Lương Tư Phương điềm đạm gợi ý. “Phong cách của cậu chắc cũng phù hợp với hình tượng nam tính thời thượng hiện nay đấy.”

 

Trần Ân ngẩn ra, đây là ám chỉ hắn tuổi còn nhỏ sao?

 

Lương Tư Phương cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay, lăn lộn giày vò tới tận đây, giờ cũng đến lúc ăn tối rồi.

 

“Không thì hôm nay cứ thế đi đã.” Anh vừa nói vừa đứng lên. “Mai mốt phải về nước, chắc sếp Trần cũng còn rất nhiều việc cần phải xử lý mà.”

 

“Tôi không phải…” Trần Ân đã đi đến cửa thì đột nhiên ngừng bước mà xoay người lại. Lương Tư Phương vốn đi phía sau suýt chút nữa va phải hắn. Ngay lúc Trần Ân định đưa tay đỡ lấy anh, Lương Tư Phương đã nhanh chân lùi một bước đứng cho vững.

 

“Tôi không phải cố ý không tháo nhẫn.” Trần Ân chậm rãi buông xuống bàn tay vừa vươn ra. “Có lẽ anh nghe xong sẽ thấy rất buồn cười, có khi còn thấy ấu trĩ, nhưng từ nhỏ gia đình đã dạy tôi rằng kết hôn là chuyện rất quan trọng, nhất định phải cực kỳ cực kỳ thích người đó mới được đeo nhẫn lên. Tuy rằng…” Sắc mặt hắn chợt tối sầm lại. “Vậy nên, bất kể là tình huống nào, nếu tôi tháo xuống sẽ cảm thấy…cảm thấy…”

 

“Cảm thấy cứ như mình phụ lòng chính lời thề của mình?” Lương Tư Phương giúp hắn nói tiếp.

 

Trần Ân ngẩng đầu, xem anh đưa tay đặt trên nút thắt cà vạt, đằng sau đó là một chiếc nhẫn kim cương khác.

 

“Trước khi người cậu cực kỳ cực kỳ thích chính thức chấp nhận cậu, lời thề này tôi sẽ giúp cậu giữ gìn thật tốt, sẽ không mất đâu.”

 

Loading...