Đếm Ngược Thời Gian Ly Hôn - Chương 28: “Bác mới nói là phải cưới liền càng nhanh càng tốt mà.”
Cập nhật lúc: 2024-06-17 19:53:54
Lượt xem: 58
Về sau Lương Hoàng lại kể với con trai rằng Hồng Phương tìm đến vợ chồng hai người, nói nếu không cho cô ta quay lại nhà họ Lương thì cô ta sẽ tung tin tổng giám đốc Lương Khôn và Trần Thị đã kết hôn với nhau cho giới truyền thông. Phó Văn Anh không thèm chấp, chỉ nói với cô ta là, tin đồn vu khống làm sao so được với mấy chuyện xấu xí cô ta từng làm trong bệnh viện, tùy tiện một vụ thôi cũng khiến cô ta ăn đủ rồi.
Hồng Phương ê chề rút lui, Phó Văn Anh vẫn là để mắt chút. Dễ dàng tra ra được chuyện phát sinh ở Las Vegas, thế là lên mạng tìm thử.
“Tư Phương à, con cũng lớn vậy rồi, sao lại không nhớ phải tra cứu quy định pháp luật như nào đã? Người ta bảo cưới rồi thì là đã cưới thật à? Đầu óc để đâu?” Lương Hoàng liên tục thở dài, hiếm khi nặng lời với con trai như lần này.
Lương Tư Phương cúi đầu, lí nhí đáp: “Con đã kết hôn bao giờ đâu, làm sao con biết được?”
Lương Hoàng ngạc nhiên nhìn anh, con trai là đang…thấy tủi thân đó sao? Bao nhiêu năm rồi mới thấy con mình lộ ra cảm xúc như vậy?
Lương Tư Phương cũng sực nhận ra mình thất lễ, lại nghĩ mình quả thật chưa cưới bao giờ mà, thế là vẫn xấu hổ cúi đầu không nói nữa.
Lương Hoàng vỗ vỗ vai anh: “Làm cha mẹ nếu quá kỳ vọng vào con cái sẽ tạo thành gánh nặng. Ba không hối hận vì đã dạy dỗ con như vậy, nhưng may mắn là chúng ta vẫn còn thời gian.”
Lương Tư Phương dạ một tiếng: “Cảm ơn ba.”
Lương Hoàng xem đồng hồ: “Không biết mẹ con với sếp Trần nói chuyện xong chưa nữa?”
Nhắc đến Trần Ân, Lương Tư Phương ngược lại nhận lỗi rất nhanh: “Ba, có gì ba nói với mẹ giúp con, Trần Ân cậu ấy không phải cố ý la lên như vậy. Là con nhận được điện thoại xong không nói rõ với cậu ấy, làm cậu ấy căng thẳng thôi.”
Lương Hoàng thở dài: “Mẹ con đúng là nghiêm khắc chút, nhưng nào có đáng sợ như thế. Con lo cho sếp Trần, ba còn lo cho Văn Anh đây.”
Ơ…
Nói chuyện xong, Phó Văn Anh cùng Trần Ân bước ra từ phòng khách, Lương Tư Phương còn chưa kịp dịch chân Trần Ân đã vội rảo bước đến bên anh, còn không hề ngại ngùng mà nắm tay anh. Lương Tư Phương né một chút, rồi lại không tránh nữa.
Ở đây chỉ có BL và mấy truyện linh tinh uwu
Lương Hoàng đến bên vợ mà nhắc, rốt cuộc mình bảo gì với người ta thì mau nói cho con đi, mất công nó lo cho sếp Trần c.h.ế.t mất.
Trần Ân: Thiệt hả?
Lương Tư Phương: … Tôi không phải tôi không có đừng nói bậy.
Phó Văn Anh nhếch môi, đáp: “Còn có thể nói cái gì nữa? Chỉ là mong sếp Trần lần sau nghe người khác nói cho hết lời đã, với lại trò chuyện trong phòng kín thì nhỏ giọng thôi. Còn nữa, phiền hai vị giám đốc để ý chuyện chung thân đại sự trong đời mình kỹ chút. Còn muốn tự do? Nghe như buông thả bản thân thì có. Đứa nào đứa nấy hấp ta hấp tấp, làm sao mà quản lý công ty không biết? … Ừm, để tôi nhớ lại xem còn gì nữa…”
Trần Ân nhịn hết nổi: “Chủ tịch Phó, bác mới nói là phải cưới liền càng nhanh càng tốt mà.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/dem-nguoc-thoi-gian-ly-hon/chuong-28-bac-moi-noi-la-phai-cuoi-lien-cang-nhanh-cang-tot-ma.html.]
Lương Hoàng: Thiệt hả?
Phó Văn Anh: … Tôi không phải tôi không có đừng nói bậy. Tôi chỉ nói là chuyện kiểu này thì tự mình giải quyết đi, đừng làm trưởng bối phải bận lòng thôi.
Trần Ân: Vậy chẳng phải nghĩa là chỉ có pháp luật ràng buộc mới đảm bảo không có chuyện tương tự xảy ra sao?
Lương Tư Phương: …
Ân Đại: @mọi người con sắp cưới rồi!
Hỏa Sơn Phong Lâm ??? Ly hôn nhanh dữ vậy hả?
Nguyệt Nguyệt Hán Quan: cậu còn đang ở quốc nội mà?
Minh Vi Nguyệt Nhật: mới lấy được visa chứ mấy?
Trôi Dạt Về Đâu: @Ân Đại đừng làm chuyện gì trái pháp luật nghe!
Trần Vân Quân chọn ngày, mời vợ chồng Lương Hoàng và Phó Văn Anh cùng ăn bữa cơm. Vì mẹ ruột Trần Ân mất sớm, mà chị cả như mẹ nên Trầm Hoài Nhạc cũng tham gia.
Nhận được lời mời, Lương Hoàng và Phó Văn Anh biết tỏng mục đích của bên kia, hơn nữa thái độ của Lương Tư Phương cũng rất rõ ràng, chỉ đành đồng ý.
Bữa tối hôm đó, Trần Vân Quân đầu tiên là xin lỗi Lương Hoàng và Phó Văn Anh vì Trần Ân lỗ mãng vô tri. Lương Hoàng tỏ vẻ, Lương Tư Phương cũng có sơ sẩy, nhà bên không cần quá mức tự trách.
Lúc này Trầm Hoài Nhạc lôi ra một đống giấy chứng nhận quyền sở hữu bất động sản, hóa đơn mua xe, giấy chứng nhận quyền sử dụng đất rừng, giấy chứng nhận quyền sử dụng đất thổ cư, giấy chứng quyền sở hữu máy bay, giấy phép đủ điều kiện bay, giấy chứng nhận quyền sở hữu tàu biển, hóa đơn phí bến cảng vân vân. Hai cái đầu tiên thì nhà họ Lương cũng có đầy, mấy cái sau thì bọn họ cũng sở hữu, mà có khi còn không cần. Nhưng đây vẫn là lần đầu tiên thấy có người lôi ra lúc cầu hôn.
Cứ như… nhà giàu mới nổi ấy.
Trầm Hoài Nhạc nói, em trai chị biết Lương Tư Phương thích côn trùng, nhưng nghĩ biết đâu anh ấy thích mấy con nhỏ nhỏ xong có ngày yêu cây yêu cả cành lại thích luôn mấy sinh vật khác, nên là trên rừng dưới biển gì đều ôm tất. Bay lên trời chạy trên đất lặn xuống biển, không tha cái nào.
Ai biết thì còn hiểu được là sở thích của Lương Tư Phương, ai không biết chắc tưởng Lương Tư Phương là nhân vật trong Nhiệm Vụ Bất Khả Thi mất – hải lục không môn gì cũng có.
“Chủ tịch Lương, chủ tịch Phó. Cháu biết mấy thứ giấy tờ này lấy ra cũng thật thô thiển, nhưng đây là thành ý của nhà cháu. Cháu mà nói em trai cháu yêu sếp Lương đến sinh tử không rời, hai bác không thấy được minh chứng thì nhất định không tin, cho nên chỉ có mấy thứ giấy tờ này, mà tất cả đều giữ nguyên quyền sang tên đấy ạ. Còn nữa, cháu là chị cả, cháu cam đoan nếu sếp Lương gả… ờm kết hôn với em trai cháu, chỉ cần em trai cháu dám đụng tới một sợi tóc của sếp Lương… í không phải, cưới rồi sẽ thường xuyên đụng chạm ha. Coi như cháu chưa nói. Ý của cháu là, cả nhà cháu tam quan đoan chính, giúp người ngay chứ không giúp người nhà. Hai bác xem ạ, lúc trước em trai cháu say xỉn ở Las Vegas rồi nhận nhầm người, cả nhà cháu đều bắt nó mau ly hôn, không để sếp Lương chịu ấm ức dù chỉ một chút. Nếu sếp Lương gả… ờm… nói đúng ra là sau khi hai người kết hôn, nhà cháu nhất định yêu thương quý mến nâng trứng hứng hoa, nhất định không để cậu ấy hao hụt miếng nào. Cái này, cả nước thì không dám nói, vậy mượn Giang Thành và Tư Phương đi, cũng ít thấy nhà nào giàu nứt đố đổ vách mà còn thành khẩn cầu hôn như nhà cháu đâu ạ. Nên hai bác xem thử, từ bản thân đến gia thế thân nhân hai người họ chẳng phải rất xứng đôi sao?”
Trầm Hoài Nhạc há miệng bùm bùm chát chát trái một búa phải một gậy, mấy lần lạc đề còn phải cứng rắn tự quành về.